Bà Hoài thoải mái gọi anh là “con” làm lòng anh ấm áp vô cùng, bà quan tâm hỏi nhưng anh chẳng thể trả lời thật, chỉ cười đáp:
– Con ăn rồi, con có chút quà biếu bố mẹ.
Anh thẳng thắn dùng hai tiếng “bố mẹ”, may sao hai vị phụ huynh trước mặt anh không có ý phản đối. Ông Thành chỉ lướt qua anh một cái rồi căng thẳng nhìn màn hình tivi, thực sự trong lòng ông cũng có chút hồi hộp. Bà Hoài cười tít mắt đón lấy túi quà, trách yêu:
– Gớm cứ cẩn thận quá… lần sau không cần quà cáp gì đâu đấy!
Diệp Anh đẩy Phan Đức ngồi xuống ghế đối diện bố cô. Lần đầu tiên hai người thực sự trò chuyện, cô còn chưa dám tin vào những gì đang xảy ra, chỉ nhỏ giọng:
– Bố… anh Đức đến rồi…
– Ừm, anh ngồi chơi.
Ông Thành khó nhọc nói ra ba chữ “Anh ngồi chơi”. Ông nhấp một ngụm trà ấm, tròng mắt đảo qua Phan Đức một lần nữa rồi lại hướng về tivi chăm chú. Phan Đức chỉ cần nghe thế thôi mà tưởng như ông đồng ý cho hai đứa lấy nhau luôn rồi. Bà Hoài đưa tách trà vừa rót ra trước mặt Phan Đức, vui vẻ mời:
– Con uống trà đi, trà này vừa ngọt vừa dễ ngủ, tối nào cô cũng pha cho chú uống.
– Con cảm ơn mẹ.
Phan Đức nâng chén trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, thẳng thắn khen:
– Trà ngon lắm mẹ ạ. Bố đang xem chương trình gì thế ạ, con chẳng bao giờ xem tivi nên không biết.
Ông Thành làm bộ rời mắt khỏi màn hình nhìn anh, e hèm một tiếng đáp:
– Gameshow… cũng hay, rèn trí nhớ. Anh thỉnh thoảng cũng nên xem.
– Vâng… vậy con xem cùng bố nhé.
Diệp Anh tủm tỉm cười nhìn Phan Đức cùng bố cô. Hai người đồng thời hướng mắt tập trung vào màn hình, chẳng biết nói với nhau thêm câu nào nữa. Lần đầu “gặp mặt”, hai người nói với nhau như vậy cũng là đủ vui lắm rồi.
Phan Đức kéo tay Diệp Anh để vào lòng mình trong lúc mắt anh vẫn hướng về tivi, lòng anh vui đến mức muốn hét lên khi hai người ngồi đối diện coi như không nhìn thấy. Mọi chuyện với bố mẹ Diệp Anh… đã êm rồi!
Bất ngờ ông Thành quay mặt về Phan Đức làm anh giật mình, Diệp Anh xấu hổ vội giật tay cô khỏi tay anh. Ông Thành trầm giọng, nghiêm túc hỏi:
– Chuyện hai đứa… bên nhà anh tính thế nào?
Từ lúc biết Diệp Anh ngu dại trao thân cho Phan Đức, ông Thành lại thêm một nỗi lo, lúc này ông đi thẳng vào vấn đề. Phan Đức mím môi, thành thật trả lời:
– Con vẫn đang thuyết phục ba mẹ con. Nhưng dù ý họ thế nào… con vẫn sẽ cưới Diệp Anh. Được bố mẹ ủng hộ chúng con thì cũng coi như chúng con đã có trọn vẹn hạnh phúc rồi ạ.
– Trọn vẹn thế nào mà trọn vẹn? Đám cưới làm sao chỉ có một họ được?
Ông Thành cau mày chất vấn. Phan Đức đã dùng bằng chứng để ép ba anh rút đơn kiện, tuy nhiên việc ép ông Hùng cùng mẹ anh đồng ý Diệp Anh vào nhà họ Phan là việc anh chưa thể làm được. Hai người họ vẫn còn tìm cách ngăn cản, anh không thể nói dối nhà Diệp Anh, lúc này anh chỉ nuốt nghẹn trả lời:
– Bố, mẹ… ba mẹ con không được như bố mẹ, hai người ấy có nhiều toan tính, dù con là con của họ nhưng con không muốn sống như vậy.
Ông Thành cùng bà Hoài nhìn nhau rồi im lặng, họ chấp nhận anh cũng vì anh khác ba mẹ anh, thế nên anh thẳng thắn thế này hai người đều nhẹ lòng mà thở ra một hơi. Bà Hoài có chút xúc động, bà gật đầu, hai hốc mắt ửng đỏ nói:
– Mẹ hiểu… cũng vì hiểu mà mẹ cho phép hai đứa ở bên nhau. Mẹ cũng muốn cảm ơn con vì đã giúp gia đình chúng ta rất nhiều… Chúng ta chấp nhận con vì con là con.
Ông Thành im lặng như đồng tình với vợ. Lão Hùng đốn mạt là sự thật không thể chối cãi, ông có thể ngồi với anh thế này chỉ vì ông nhìn nhận anh khác lão ta, ông không thể đòi hỏi hai vợ chồng nhà lão ta tử tế như anh được. Điều ông chấp nhận chỉ là, anh không giống cha anh mà thôi.
– Vậy anh tính thế nào?
Ông Thành nheo nheo mắt hỏi. Phan Đức quay sang Diệp Anh, một lần nữa kéo bàn tay nhỏ có chút run rẩy của cô lại lòng mình, nghẹn giọng đáp lời:
– Chúng con muốn đăng ký kết hôn, trước mắt chúng con sẽ ở với nhau mà chưa thể tổ chức đám cưới. Ba mẹ con… nhất định không chịu đám cưới, bọn họ sẽ bày trò mà lúc này con không thể lường được. Con mong bố mẹ hiểu và thông cảm cho chúng con.
Ông Thành cùng bà Hoài đều sững lại, việc này… thiệt thòi cho con gái ông bà quá! Nhưng Phan Đức thẳng thắn như vậy, cũng hết sức có trách nhiệm với Diệp Anh, ông bà khó có thể trách anh.
Diệp Anh sụt sịt, hai mắt cô đỏ hoe nhìn bố mẹ. Cô mong được ở bên anh hơn bao giờ hết, dù có là dại trai đi chăng nữa cô cũng chấp nhận theo anh:
– Bố, mẹ, cực chẳng đã anh Đức mới phải làm vậy. Ông Hùng ba anh ấy mới là người làm chủ Sơn Hải, thế lực của ông ta rất lớn, anh Đức khó có thể chống lại được. Thực lòng anh ấy cũng muốn cho con một đám cưới đàng hoàng như bao người, bố mẹ cũng hiểu lúc trước anh ấy đã làm như vậy mà… Chỉ vì hoàn cảnh nên… con mong bố mẹ hiểu và thông cảm cho chúng con.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.