Vừa về đến nhà, Lam Y lao thẳng lên phòng ngủ của mình. Cô nằm bẹp xuống giường luôn không thèm *** áo.
Nằm một lúc, cô mới chợt nhớ ra một điều gì đó. Cô vục dậy, cầm chiếc điện thoại lên. Cô nhấn vào dãy số quen thuộc.
Cô muốn gọi điện cho Thiên Phong, báo cho anh rằng mình đã về đến nhà chả anh lại lo lắng.
Nhớ lần trước, lúc cô đi du lịch cùng với gia đình. Lúc đi đường thì lúc nào anh cũng gọi điện cho cô xem cô đi đến đâu, còn cô thì chụp ảnh gửi cho anh để báo cáo.
Đến lúc đi về thì máy điện thoại của cô hết pin, cộng thêm mệt nữa nên cô ngủ luôn không gọi điên báo cáo anh nữa.
Làm cho anh lo lắng, Đức Long cũng vì mệt nên anh gọi cho em trai tận mười cuộc nó mới nghe máy. Nghe thấy giọng của cô thì anh mới nhẹ nhõm, bớt lo lắng hơn. Nhưng anh vẫn chưa yên tâm, anh còn lao thẳng đến nhà cô đứn đợi.
Nghĩ một hồi thì ở đầu bên kia vang lên một giọng nói khàn khàn trầm ấm.
"Em về chưa?"
"Em về rồi, thằng bé có khóc không anh?"
Thiên Phong nhìn Tâm Phúc đang nằm ngủ ở trên giường rồi nói với Lam Y.
"Không khóc, rất ngoan"
"Vậy thôi nhé, bye bye"
"Chụt"
Lam Y hôn vào chiếc máy điện thoại để thể hiện tình cảm của mình với anh. Rồi ngại ngùng tắt máy luôn.
Thiên Phong mỉm cười, anh chưa kịp nói gì thì cô tắt máy luôn. Cuối cùng thì cô cũng cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô.
[...]
Hôm nay, Thiên Phong và Lam Y đi thử chiếc váy cưới. Chiếc váy này do anh thuê bà Vera Ellen Wang thiết kế riêng cho Lam Y.
Anh muốn cô là người tỏa sáng nhất đám cưới của mình, muốn cô là một người phụ nữa hạnh phúc nhất.
Lam Y thay xong chiếc váy cười rồi đi ra. Thiên Phong không thể tưởng tượng được vào trong mắt của mình. Lam Y thật đẹp, không ngờ ngày thường cô đã xinh rồi bây giờ cô makeup vào càng xinh hơn.
"Thiên Phong...Thiên Phong..."
Anh đứng đờ mất mấy giây, cho đến khi cô gọi thì anh mới giật mình. Anh gãi đầu cười một cái.
"Xinh quá"
Mọi người xung quanh đều cười cho sựa ngây ngô của Thiên Phong. Không ngờ một người lãnh đạo nhiều công ty như vậy mà đứng trước người con gái mình yêu thì lại ngây ngô, dịu dàng đến vậy.
"Nhìn đẹp đôi quá!"
"Có tướng phu thê thật đấy!"
"Beautiful!"
Tất cả đều khen Thiên Phong và Lam Y là đẹp đôi, họ chúc anh và cô mãi mãi bên cạnh nhau.
Thử váy cưới và chụp ảnh xong thì Lam Y và Thiên Phong đi in thiệp mời. Thiệp mời của anh và vô có màu xanh da trời pha lẫn màu đỏ. Vì cô thích màu xanh.
Anh và cô cùng ghé vào một quán trà nhỏ, nơi và trước kia thường hay lui tới. Cả buổi hôm ấy cô và anh ngồi soạn ra danh sách mời bạn bè của mình.
Tất cả những ngày sau đó, cả hai đều bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới của mình. Họ không gặp nhau được chỉ có thể gọi điện, nhìn mặt nhau qua cái màn hình nhỏ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.