Lam Y và Thiên Phong ôm chặt lấy nhau. Hôn ngấu nghiến đến nỗi không thở được. Ai nấy đều cố *** cái gọi là mật ngọt trong miệng đối phương.
Hôn đến nỗi nghẹt thở cả hai mới chịu buông nhau ra.
"Anh yêu em"
"Em cũng yêu anh"
Vừa nói vừa Thở ***. Nhìn nhau bằng ánh mắt âu yếm. Một cảm giác hạnh phúc khó có thể tả được.
Thiên Phong ôm lấy đầu của Lam Y hôn liên tiếp, không dừng lại. Tay của Lam Y di chuyển xuống cổ áo của Thiên Phong. Cô vuốt ve cổ của anh rồi cởi chiếc cúc áo đầu tiên.
Đang vui vẻ như vậy thì...
"Cạnh..."
Đức Long cầm chiếc điện thoại mở cửa ngó đầu vào bên trong.
"Pass wifi..."
Nhìn thấy cảnh tượng của chị mình và anh rể đang làm anh liền tuột tay rơi chiếc điện thoại xuống đất. Miệng há hốc vì ngạc nhiên.
Thấy Đức Long đi vào, cả hai đều giật mình đẩy nhau ra xa. Thiên Phong thì đứng gãi đầu, còn cô thì nhìn ra phía nhà tắm.
Đức Long cúi xuống nhặt chiếc điện thoại rồi đi ra luôn.
"Anh chị cứ tiếp tục đi, em không làm phiền nữa"
Đức Long cười ngượng gãi đầu đóng cửa đi ra ngoài. Tự trách bản thân mình đáng nhẽ phải gõ cửa mới vào chứ, sao lại tự tiện mở cửa như vậy. Anh đập nhẹ vào đầu mình tự trách.
"Pass là tên anh" Thiên Phong nói to.
Nói xong cả anh và cô nhìn nhau rồi cười. Rồi trách thằng em. Tại nó mà làm mất cả hứng, vào lúc nào chả vào lại vào ngay lúc ấy.
Lam Y chạy lại ôm vào eo của Thiên Phong, cô ngẩng đầu lên nói với anh.
"Xin lỗi đã trách nhầm anh"
Thiên Phong xoa nhẹ đầu của Lam Y, anh cúi xuống nói vào tai cô. Anh ngửi hương thơm trên mái tóc của cô nhẹ nhàng lướt qua.
"Không, em làm gì có lỗi chứ"
Lam Y lắc đầu, cô không đồng ý với ý kiến của Thiên Phong. Lỗi là do cô mà ra, do cô không hiểu anh cơ mà. Vậy mà anh vẫn không so đo tính toán với cô. Anh thật sự là một người đàn ông tốt.
"Không giận em chứ?"
"Đồ ngốc, anh bao giờ giận em đâu" Vừa nói anh vừa Pu'ng trán của cô.
Lam Y lấy tay che trán của mình rồi cúi xuống. Thiên Phong thấy vậy liền hoảng hốt, anh sợ cô bị thế nào.
Trách bản thân tại sao lại Pu'ng trán cô đau đến như vậy. Cô mà sảy ra chuyện gì thì anh phải làm thế nào đây.
"Lam Y, anh xin lỗi"
Lam Y vẫn cúi xuống không chịu ngẩng đầu lên. Khiến cho Thiên Phong càng lo lắng hơn nữa.
"Ngẩng đầu lên anh xem"
Lam Y ngẩng đầu lên, mặt cô tươi như hoa, cười không dứt vì đã lừa được Thiên Phong.
"Haha...bị lừa"
Nhìn Lam Y như vậy, Thiên Phong nhẹ nhõm phần nào. Anh cứ sợ cô bị làm sao, thật may chỉ là cú lừa của cô.
"Em dám lừa anh?"
Thiên Phong tiến lại gần Lam Y, cù vào người cô.
"Haha...buồn quá...haha"
Lam Y cố đẩy tay Thiên Phong ra, tại anh cù cô rất buồn. Thiên Phong cũng cười theo cô.
"Chừa chưa"
"Rồi...rồi..."
Lam Y giãy giụa, đạp lung tung. Mặt đỏ tía tai, cười đến chảy cả nước mắt.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.