Cả bữa ăn, mọi người đều nói chuyện rất vui vẻ, Thiên Phong nói vài ba câu rồi thôi. Còn Lam Y, cô chẳng dám đối diện với Thiên Phong, cô cứ cúi gầm mặt xuống bàn.
Có bị hỏi đến thì cô chỉ có cười ngượng mà thôi. Trong lòng cô vẫn có khúc mắc với Thiên Phong, nên cô không biết nên bắt đầu nói chuyện với anh từ đâu.
Họ bắt đầu ra bàn uống nước rồi nói chuyện tiếp. Còn bát đũa vừa ăn xong kia thì đã có người dọn dẹp.
"Thôi thì cũng ăn xong rồi, chúng tôi cũng xin phép gia đình mình để đi về" bố cô nói.
"Trưa rồi, anh chị ở lại đây, đến chiều hẵng về trả nắng"
Bố của Thiên Phong ngăn cản không cho gia đình cô về.
"Nhưng..." bố cô do dự.
Bố mẹ anh lại thuyết phục thêm để nhà cô ở lại đến chiều.
"Nhà chúng tôi có nhiều phòng ngủ mà"
"Với lại chiều chúng tôi mời thầy xem luôn ngày cưới cho hai đứa nữa"
Bố mẹ cô nhìn nhau rồi cũng gật đầu đồng ý ở lại đến chiều thì về. Bố mẹ anh bảo giúp việc lên sắp sếp thêm hai phòng ngủ nữa.
Bố mẹ cô ngủ chung một phòng, em trai cô ở một phòng. Còn Lam Y sẽ ngủ chung phong với Thiên Phong.
Người giúp việc kia đưa họ lên phòng ngủ của mình. Bố mẹ anh cũng đi vào trong phòng của mình để nghỉ ngơi. Con cô cũng được bà bảo mẫu bế đi ngủ.
Ở dưới nhà, chỉ còn mỗi cô và anh. Bầu không khí giữa cô và anh lạnh nhạt, xa lạ. Đang định mở lời để xóa đi cái bầu không khí đó thì Thiên Phong đứng dậy đi lên cầu thang.
Không khí càng trở nên xa lạ hơn. Lam Y nghĩ nếu như mà lúc này cô không bắt chuyện với anh thì sau này càng khó khăn hơn.
Nghĩ rồi Lam Y chạy theo Thiên Phong lên tầng. Anh mở cửa đi vào, cô chặn chân vào cửa không để nó sập lại.
Cô lấy hết dũng khí để có chuyện với Thiên Phong.
"Em xin lỗi, vì hiểu nhầm anh"
Thiên Phong nhếch môi cười, mọi việc đều diễn ra đúng với kế hoạch của anh.
"Xin lỗi anh"
Thấy Thiên Phong im lặng không nói gì, Lam Y càng bối rối hơn.
"Tại em không tốt, không hiểu nên tránh nhầm anh, tất cả là em sai"
Nói rồi Lam Y chạy lại ôm Thiên Phong từ phía đằng sau. Thiên Phong thấy vậy liền gỡ tay của cô ra. Anh quay lại nói với cô.
"Em không cần ép bản thân đâu"
Lam Y lại ôm vào người anh. Ôm chặt anh không buông.
"Em không có, là thật lòng mà"
"Anh mệt rồi, không muốn ép em nữa"
Thiên Phong đẩy người Lam Y ra.
Lam Y nghĩ chả nhẽ mình lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy sao. Cô liền nhảy một phát, tay ôm lấy cổ Thiên Phong, chân vắn chéo vào eo anh.
"Em chứng minh cho anh thấy"
Điều này khiến cho Thiên Phong thấy ngạc nhiên, không ngờ cô lại làm như vậy. Trong lòng anh cảm thấy rất vui.
Chưa dừng lại ở đó, Lam Y hôn luôn Thiên Phong để chứng minh rằng tất cả đều là do cô tự nguyện.
Thiên Phong không ngần ngại, anh ôm vào người Lam Y. Lưỡi quấn vào nhau, đôi môi *** lấy *** để cái mật ngọt của đối phương.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.