"Tí nữa con gọi điện cho Thiên Phong đi, bảo thằng bé là mai nhà chúng ta sang"
"Vâng ạ"
Lam Y rửa xong, cô lặng lẽ đi từng bước lên tầng. Vừa đi cô vừa nghĩ, xem gọi cho Thiên Phong thì phải nói như thế nào mới được.
Hai tay Lam Y đan vào nhau, trong đầu cô trống rỗng, lòng lo lắng bối rối vô cùng.
Trong hai năm ở cùng với Thiên Phong, Lam Y bị thu điện thoại. Anh không cho cô liên lạc với mọi người, kể cả xem tin tức trên tivi cũng không được.
Cô cầm chiếc điên thoại trên tay, run run bấm số điện thoại quen thuộc. Trong đầu Lam Y vẫn nhớ như in số của anh nên không cần phải lưu, vì trước đây anh hay gọi cho cô mà chỉ cần nhìn số là cô biết rồi.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô đã nói chuyện một mình, để bây giờ nói chuyện với anh cho đỡ run. Nhưng trong lòng nó không nghe theo ý cô, vẫn run và sợ hãi.
"Hay là mình, là mình, mình cưới nhau đi
Hay là mình, là mình, mình cưới nhau đi
Thanh xuân kia đi qua vội lắm ai ơi
Cho ta say tình nồng chọn kiếp bên em."
Bài hát này là bài cô thích nhất, cô nghe từ lúc nó mới ra cho đến bây giờ cô vẫn thích, nghe bao lần cũng không chán. Lần đó, cô chọn bài hát ấy vào trong máy của anh. Còn bảo lúc nào cô gọi thì phải cho cô nghe đến hết
từ"bên em" mơi được nhấc máy.
"Alo"
Giọng nói lạnh lùng của đầu dây bên kia vang lên. Dù là vậy nhưng cô cũng có phần cảm động, vì anh vẫn luôn giữ lời hứa năm đó.
"Anh có khỏe không, con thì sao?"
"Khỏe, có chuyện gì không?"
Anh vẫn lạnh nhạt nói.
"Mai bố mẹ em sang nhà anh, bàn chuyện của chúng ta"
Trầm ngâm một lúc rồi Thiên Phong cũng nói.
"Em bị ép đúng không?"
"Là tự nguyện"
"Em không cần phải ép bản thân"
Nói rồi Thiên Phong tắt máy luôn. Làm cho cô áy náy không thôi. Cũng phải, vì lúc nào cô cũng làm tổn thương đến anh cơ mà.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.