"Oe...oe...oe"
"Mẹ đây rồi, ngoan nào!"
"Đừng xa mẹ mà Tâm Phúc"
"KHÔNG"
Lam Y bừng tỉnh giậy, hóa ra chỉ là mơ. Nhưng sao cô vẫn nghe thấy tiếng khóc đó vậy.
Cô dụi mắt nhìn xung quanh phòng, xem tiếng khóc đó được phát ra từ đâu.
Hình như tiếng khóc đó được phát ra từ chiếc nôi kia. Lam Y đứng dậy, từ từ đi lại gần. Trong đầu cô mong rằng đó là sự thật không phải mơ.
Lam Y vén cái màn lên, cô nhận ra đó là Tâm Phúc liền ôm trầm lấy nó. Con cô đang khóc vì đói.
"Ngoan nào, để mẹ cho con Pu' nhé!"
Lam Y vạch chiếc áo lên cho Tâm Phúc Pu' sữa. Đứa trẻ này rất ngoan, nó gửi thấy mùi sữa của me là uống luôn.
Được cái cô nhiều sữa lại tốt nữa không cần phải uống sữa ngoài, còn Tâm Phúc lại hấp thụ được nên thằng bé bụ bẫm lắm, rất dễ nuôi.
Vừa cho con Pu' sữa cô vừa nghĩ vẩn vơ. Thiên Phong đã giữ lời hứa với cô, thật sự là anh cho cô gặp con sao, anh có đưa con xa cô nữa không.
Đang nghĩ thì bà quản gia đi vào, trên tay cầm một chậu nước ấm. Hình như là muốn lau người cho Tâm Phúc.
"Tiểu thư...tiểu thư..."
Lam Y giật mình nhìn bà quản gia.
"Tôi đến lau người cho tiểu thiếu gia ạ"
Lam Y đưa Tâm Phúc cho bà quản gia bế. Bà nhẹ nhàng lấy khăn gội đầu cho Tâm Phúc.
" tiểu thư hiểu nhầm thiếu gia thì phải"
"Hiểu nhầm gì chứ?"
Bà quản gia cho ít dàu gội đầu lên đầu Tâm Phúc rồi nói tiếp.
"Thật ra, hôm qua tiểu thiếu gia khóc, thiếu gia sợ cô thức giấc nên bảo tôi lên bế hộ, chứ không phải như tiểu thư nghĩ đâu"
Lam Y bắt đầu suy nghĩ lại nhưng truyện của ngày hôm qua. Cô nhớ Thiên Phong nói với cô rằng"em nghĩ tôi là người như vậy sao?"
Sao lúc đó cô không nhận ra chứ, sao lại trách anh ấy. Trong lòng cô cảm thấy rất ân hận những điều đã nói ra với anh.
Nghĩ rồi Lam Y hỏi bà quản gia xem Thiên Phong ở đâu để xin lỗi vì hiểu nhầm anh.
"Anh ấy đi đâu rồi ạ?"
"Thiếu gia đi ra ngoài từ chiều rồi ạ"
Chả nhẽ Thiên Phong vẫn giận cô sao, anh đi đâu vậy, trời tối như vậy mà vẫn chưa về sao. Lam Y ra đứng ở gần cửa sổ nhìn ra ngoài xem Thiên Phong về chưa.
Nhưng cô không thấy chiếc xe anh hay đi đây cả. Cô bắt đầu lo lắng, không biết anh có sảy ra chuyện gì không nữa.
Hai tay cô đan chặt vào nhau, đi qua đi lại mong ngóng anh trở về.
[...]
Ba mươi phút sau,...
Một chiếc xe Mercedes Benz màu đen từ ngoài cổng lao vào. Lam Y từ trên tầng nhìn thấy, cô vui mưng chạy xuống để đón anh.
Thiên Phong mở cửa xe bước xuống, anh lảo đảo đi vào trong nhà. Hai người vệ sĩ chạy ra đỡ anh vào trong.
"Để tôi"
Lam Y thay người vệ sĩ kia đỡ anh vào trong, nhưng Thiên Phong quyết không chịu, anh đẩy người Lam Y ra.
"Tránh ra, tao có vợ rồi"
Thiên Phong lạnh lùng quát lên làm cho Lam Y vừa vui vừa buồn. Cô buồn vì anh không nhận ra mình, còn vui vì anh không gần cô gái nào khác ngoài cô.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.