"Đi ra, nhanh lên" mẹ Thiên Phong tức giật quát lên.
Lam Y bị mẹ anh quát đến rùng mình, cô rất sợ, mọi ngày nhìn bà ấy rất hiền mà lúc tức lên thì thật là đáng sợ.
Nhưng cô vẫn đứng đó, ngăn không cho bà ấy đánh anh. Không phải cô muốn bênh hắn mà cô làm vậy chỉ để gặp con mà thôi. Hôm nay mà cô không biểu hiện tốt thì sẽ không được gặp con mình mất.
"Con tránh ra để ta dậy cho thằng súc sinh này một bài học"
Lam Y quỳ xuống, ôm chân của mẹ anh, cầu xin bà không đánh anh nữa.
"Xin bá, anh ấy không làm gì con cả, tất cả là lỗi tại con"
"Bá ư?"
"Ai cho phép con nói vậy?"
Lam Y ngẩn đầu ngơ ngác nhìn mẹ anh. Chả gọi như thế thì gọi như thế nào chứ.
"Con đã có con với nó rồi, thì trước sau gì cũng gọi ta bằng mẹ chứ"
Nói đến đây Lam Y càng ngạc nhiên hơn, sao đến cả truyện cô có con mà bà ấy cũng biết vậy.
"Mày thấy chưa? Sau tất cả những gì mày làm"
Thiên Phong cứ đứng như vậy, anh cúi gằm mặt xuống. Trong lòng rất ăn năn vì những việc gây ra cho Lam Y.
"Đứng dậy đi con"
Mẹ anh cúi xuống đỡ Lam Y đứng dậy nhưng cô không chịu đứng, cô vẫn quỳ gối trước mặt bà.
Bà ấy đỡ Lam Y dậy mà cô không đứng, liền quay lên lườm anh. Trong mắt của bà như ánh lên ngọn lửa đùng đùng muốn thiêu ૮ɦếƭ Thiên Phong.
"Mày lấy con để uy hiếm nó đúng không?"
Lam Y lắc đầu, cô vẫn bênh vực cho anh. Mẹ Thiên Phong giơ tay lên vỗ mấy cái như ra hiện cái gì đó.
"Bộp...bộp...bộp..."
Từ phía cửa, có một bà tầm sáu mươi tuổi bước vào, trên tay bà ấy ẵm một đứa bé. Lam Y nhìn thấy vậy, cô đứng phắt dậy chạy ra chỗ bà ấy.
Lam Y chạy ra không để ý , cô bị vấp vào chân ghế, cô bị ngã xuống sàn. Móng chân bị tách rời ra chảy máu.
Lam Y đứng dậy, cô đi tiếp về phía đứa bé. Cô giật lấy đứa bé từ trên tay của bà vú đó. Cô ôm chặt lấy con hôn nó ngấu nghiến.
Lam Y bế con về phía mẹ Thiên Phong. Cô muốn ra cảm ơn bà vì đã đưa con trở lại với cô. Lam Y vừa ôm con vừa cúi gập người xuống.
"Con cảm ơn bá"
"Lại bá rồi, là mẹ, gọi lại đi nào" mẹ anh mỉm cười xoa đầu cô.
"Mẹ ạ"
"Được rồi, ngồi xuống đây nào"
Mẹ anh đẩy cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó. Bà sai người băng bó vết thương cho Lam Y.
Gọi người đến băng bó cho Lam Y xong, bà bắt đầu quay sang nhìn anh.
"Tao không ngờ lại sinh ra cái thằng súc sinh như mày"
"Thật đáng xấu hổ"
Thiên Phong không dám nói nửa lời, anh đứng đó mặc cho bà ấy chửi. Hình như anh đã nhận ra nhưng lỗi sai của mình.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.