Ngồi thủ thỉ với Lam Y một lúc, Thiên Phong đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh. Anh vào lấy một chậu nước và một cái khăn mặt lau người cho cô.
Khi đi vào, anh nhìn thấy ngón Lam Y đang cử động nhẹ. Niềm vui ấy thể hiện rõ trên Thiên Phong, anh đợi ngày này cũng lâu lắm rồi.
Thiên Phong đặt cái chậu xuống bàn, còn anh thì ngồi cạnh cô. Hai tay nắm chặt lấy tay Lam Y không buông.
Lam Y mơ màng tỉnh giấc, mắt cô hơi nhíu lại vì chưa thích nghi được với anh sáng của ban ngày.
"Lam Y"
Cô nghe thấy tiếng gọi liền quay lại nhìn, Lam Y nhìn chằm chằm vào mặt Thiên Phong một lúc thì nhớ ra một chuyện gì đó.
Lam Y ngồi dậy, Thiên Phong nâng đỡ cho cô, anh đặt chiếc gối cho cô dựa vào. Lam Y nắm chặt lấy tay Thiên Phong.
"Xin anh, cho em gặp con"
Lam Y cầu xin Thiên Phong cho mình gặp con nhưng anh vẫn không nói gì, mặt biến sắc, cô liền nói tiếp.
"Anh bảo em làm gì cũng được, xin anh đấy"
"Người đâu, đem đồ ăn sáng lên"
Nói vừa dứt câu, một người giúp việc đem khay đồ ăn vào đưa cho Thiên Phong cầm.
"Đồ ăn đây ạ" kính cẩn nói với anh
Nói xong người giúp việc đó đi ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Thiên Phong đưa khay đồ ăn cho Lam Y cầm.
"Ăn đi"
Thực sự bây giờ Thiên Phong rất giận Lam Y vì cô vừa mở mắt dậy đã cầu xin anh cho gặp con rồi mà chả hỏi han gì anh cả.
Lam Y nhìn Thiên Phong trần trừ chưa chịu cầm khay đồ ăn đó tại cô bận suy nghĩ.
- Nếu mình nghe lời chắc sẽ được gặp con-
Nghĩ rồi Lam Y cầm lấy khay thức ăn đó, muỗi lần cô ăn thì đều ăn một miếng rất to, cô sợ nếu phật ý của Thiên Phong thì cô gặp con ngày một khó hơn.
Thiên Phong nhìn Lam Y ăn, anh nhếch môi cười suy nghĩ trong đầu.
- Thật đáng yêu-
Ăn xong, Lam Y ăn hết sạch không còn tí gì dù chỉ là một hạt cơm, cô đưa khay đựng đồ ăn cho Thiên Phong.
"Ăn nữa không?"
Lam Y lắc đầu, cô cầm lấy cốc nước cạnh đó rồi uống. Cô vừa uống vừa nhìn Thiên Phong như muốn nói gì đó với anh.
Thiên Phong đứng dậy định đi ra ngoài, Lam Y hốt hoảng vội đặt cốc nước xuống rồi nắm chặt lấy tay anh không cho anh đi.
"Em còn chưa gặp con mà?"
Thiên Phong lần này tức giận thật sự nhưng rồi anh nghĩ cô vừa ốm dậy mà anh lại làm thế thì không được. Anh giữ lại bình tĩnh, quay lại ghé sát vào tai cô nói chuyện.
"Em muốn đánh đổi cái gì đây?"
Lam Y không nói gì, cô im lặng một lúc. Thiên Phong lại nói tiếp.
"Em nghỉ ngơi đi"
"Cái gì cũng được"
Thiên Phong cầm khay thức ăn đó đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Lam Y cúi gầm mặt xuống tuyệt vọng.
Lam Y khóc, cô khóc vì nhớ con, cô có thể làm tất cả mọi thứ vì nó kia mà. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má rồi chảy xuống tay cô.
"Tại sao chứ?"
"Ngày trước không phải anh muốn tôi ở bên cạnh sao?"
"Sao bây giờ không cần tôi nữa vậy?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.