Nói rồi anh kéo Lam Y ra ngoài để đóng cửa phòng nhưng cô không chịu ra nằm lăn ra đất.
"Trả con cho em đi, xin anh"
Thiên Phong không nói gì, anh một mực kéo cô ra ngoài. Sức cô không bằng Thiên Phong được nên vẫn bị anh lôi ra ngoài.
Lam Y vịn chặt hai tay vào cạnh cửa cố níu kéo một chút gì đó nhưng Thiên Phong ngồi xuống ngỡ từng Ng'n t cô ra.
Anh đẩy cô ra ngoài rồi đi vảo trong phòng đóng chặt cửa lại không cho cô vào.
Lam Y chạy lại định đẩy cửa ra nhưng không kịp nữa rồi, Thiên Phong đã đóng cửa lại rồi. Cô bây giờ chỉ ở ngoài không vào được bên trong.
Lam Y ngồi sụp xuống tuyệt vọng, đầu cô bây giờ trống rỗng, nước mắt chảy ròng ròng, đôi mắt đỏ hoe sưng húp.
"Mở cửa"
Lam Y dựa đầu vào cửa vừa đập cửa vừa kêu lên. Cô chỉ mong anh cho cô gặp con mình thôi, cô rất nhớ con.
Cùng lúc đó, ở trong phòng, Thiên Phong nói chuyện điện thoại với Việt Hải về truyện giữa anh và cô.
"Đợi cho Lam Y tự nguyện làm tất cả mọi truyện để gặp con thì lúc đó mày muốn làm gì thì làm"
"Ờ, tắt máy đây"
Thiên Phong lúc nãy chỉ giả vờ không quan tâm đến Lam Y thôi nhưng trong lòng anh rất lo lắng cho cô.
Tại cô quá cứng đầu nên anh mới làm như vậy để cô cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.
Càng làm như vậy anh lại càng lo lắng cho cô hơn vì cô vừa mới đẻ được mấy tháng mà đã phải chịu khổ nhiều đến như vậy.
Lam Y khóc lâu cũng đã mệt nên cô nằm luôn ra nền đất lạnh ngắt kia ngủ thiếp đi. Những người làm ở đây không một ai dám xen vào chuyện của cô và anh, nếu như họ làm phật ý anh thì sẽ sống không bằng ૮ɦếƭ.
Tất cả họ đau lòng thay cho Lam Y, con cô nhỏ như vậy mà đã phải xa mẹ của nó. Nhìn như vậy ai mà chả đau lòng cơ chứ.
[...]
Đến giờ ăn trưa, Thiên Phong mở cửa đi ra ngoài. Anh sửng sốt trợn tròn mắt nhìn Lam Y. Anh thấy cô đang nằm co ro ở trên nền đất lạnh ngát mà ngủ.
Thiên Phong đưa tay ra định kéo cô dậy nhưng lại rụt tay lại. Anh cố giữ vẻ bình tĩnh gọi cô dậy.
"Lam Y...Lam Y...Lam Y..."
Gọi mấy câu Lam Y vẫn không thưa, anh càng lo lắng hơn. Thiên Phong bắt đầu ngồi xuống lay người cô.
Cả người của Lam Y nóng bỏng, hình như cô bị ốm rồi. Mà cũng phải thôi, nằm đất lâu như vậy lo trả bị ốm cơ chứ.
"Sao nóng như vậy cơ chứ?"
Thiên Phong bế phắt cô dậy đi vào trong phòng đặt cô nằm trên giường. Anh rút điện thoại gọi cho Duy An.
Trong lúc đợi cho Duy An đến thì anh chạy vào trong nhà vệ sinh lấy một cái khăn, anh giặt cho nó ướt rồi vắt đem ra ngoài. Anh đắm nó lên trán của Lam Y mong cho cô đỡ nóng được phần nào đó.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.