Lam Y bế con chạy ra khỏi nhà. Lần này cô đi rất thuận lợi, không bị anh bắt gặp.
Thiên Phong đứng trên tầng nhìn xuống, anh nhìn cô lòng đau sót. Anh biết là đêm nay cô đi nhưng anh không cản cô.
"Thiếu gia, sao cậu..."
Bà quản gia đứng sau Thiên Phong cất tiếng hỏi, không để bà hỏi dứt lời anh nói luôn.
"Không bắt lại chứ gì"
"Vâng"
"Để cô ấy ra ngoài khuây khỏa một vài ngày"
"Nhưng tiểu thư vừa đẻ xong, sức còn yếu"
"Tôi có sắp xếp của riêng mình, bà đi ngủ đi"
"Vâng, thưa thiếu gia"
Bà quản gia đi vào phòng ngủ của mình, còn anh vẫn đứng nhìn Lam Y.
"Em muốn rời xa tôi như vậy à? Rồi một ngày tôi sẽ khiến em phải hối hận"
Thiên Phong tức Lam Y ,đấm tay vào bờ tường đến chảy máu.
Lam Y cứ bế con đi mãi đi mãi cho đewns một cánh đồng trồng rau. Cô nhìn thấy một ánh đèn pin, cô đi lại gần thì thấy một bà cụ.
"Cứu,...cứu,..."
Giọng yếu ớt của cô vang lên, mặt cô tối sầm lại ngã lăn ra đất. Mặc dù ngã như vậy nhưng cô vẫn ôm chặt lấy đứa con của mình.
Đứa bé như rất hiểu chuyện, từ khi trên đường chạy trốn cùng mẹ, nó đã không khóc tí nào chỉ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của mẹ ngủ.
[...]
Sáng hôm sau, Lam Y nghe thấy tiếng con khóc, cô bật dậy bế con lên cho con Pu'. Cô nhìn xung quanh phòng.
-Mình thoát rồi ư?-
Cô suy nghĩ rồi cười, cô hôn lên trán của con mình.
-mẹ cuối cũng đưa con ra khỏi đó rồi, từ giờ mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt-
Cô đang suy nghĩ thì đột nhiên cánh cửa mở ra, Lam Y giật mình.
"Tỉnh rồi à?"
"Cháu chào bà, là bà hôm qua đã đưa cháu vào đây ạ?"
"Ừ, mà chồng cháu đâu?"
"Cháu, cháu..."
"Được rồi, khokng muốn chả lời thì thôi, ăn sáng đi này"
Bà cụ đưa khay thức ăn lên trước mặt Lam Y rồi quay ra nhìn đứa trẻ.
"Con cháu hử?"
"Vâng ạ"
"Đáng yêu quá, mấy tháng rồi"
"Dạ, nó vừa được một tháng tuổi bà ạ" Lam Y nhìn con âu yếm.
"Đặt tên chưa?"
"Tên nó là Hàn Tâm Phúc ạ"
"Hay, tên hay đó"
Bà cụ véo má Tâm Phúc âu yếm.
"Bụ bẫm quá!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.