Thời gian thấm thoát qua nhanh, cô gái kiên cường Lăng Tâm Phi đã tìm thấy hạnh phúc cho mình, cô có một gia đình hạnh ph1uc mà người người ngưỡng mộ.
5 năm sau: tại trường châu âu nam á của tập đoàn Nam Cung, đây là ngôi trường mà Nam Cung Thần cho xây dựng dành riêng cho con trai. Trường được xay dựng với nhiều khu vực, khoa cùng khối khác nhau, có kí túc cho học sinh, còn có sân chơi giải trí và nhà ăn sang trọng, trường không chỉ dành cho cấp bậc tiểu học mà là nhiều cấp bậc đến đại học, với cai gia viên giỏi nhất. Trường còn có tên là trường học quí tộc, thế nhưng học sinh trong trường không hẳn là con nhá quyền quí mới vào được mà là ngược lại, Nam Cung Thần nghe theo ý kiến của vợ là hãy tạo điều kiện cho người khó khăn nhưng có tính vươn lên ham học sẽ có học bổng miễn phí tại trường.
Tại một góc sân trong trường châu âu nam á:
-Này con nhỏ quê mùa, mày sao lại xấu xí như vậy nha.._ Một nhóm con nít khoản tầm 6,7 tuổi đang vây quanh một đứa bé gái mắt to, thân hình tròn trịa mập mạp, tóc xoăn, đang cường ngạnh trừng mắt nhìn bọn con trai đang ức hiếp mình.
-Mày sao lại được vào trường này a.._ Bọn chúng chăm chọc, đẩy ngã bé gái, khiến bé đau, dù cho không sợ bọn chúng nhưng là vì đau mà bé khóc lớn, nhìn bé khóc mà mấy nhóc còn phá cười nha.
-Này, nam tử hán không đáng mặt nam nhi ức hiếp kẻ yếu…_ TIếng nói non nớt của trẻ con vang lên, nhưng trong lời nói đầy vẻ lạnh lùng, yu quyền nha, rất có thể lực a.
-Mày là ai? Bọn tao làm gì thì mặc bọn tao…_ Con nít mà, bị khích là nhít nha.
-Không được nha, mẹ tôi nói các cậu như vậy là hư, không giống nam nhi, như vậy là không ngoan…_ Cậu bé điển trai, đáng yêu, vẻ mặt toát lên vẻ lạnh lạnh, là kiểu lạnh theo của con nít á, lên tiếng nói, khí thế tức là không sợ bọn nhóc lớn hơn mình nha.
-Mày là ai mà dám nói bọn tao không ngoan?_ Bị nói là đứa trẻ không ngoan bọn nhóc liền hung hăng muốn tỏ vẻ ta đây là ngoan nhất.
-Tôi tên Nam Cung Hạo._ Cậu bé trừng mắt hô lớn tên của mình, giống như không làm vậy là sợ người khác không nghe được vậy.
-Nam..Nam Cung Hạo sao?_ Nghe tên này, bọn nhóc liền biến sắc, không nói nữa lời liền chạy mất, dù chúng nhỏ nhưng đủ thông minh biết chủ ngôi trường này chính là ba của Nam Cung Hạo, đắt tội với Nam Cung Hạo tức đắt tội với cả nhà nhóc, bọn nhóc a, chỉ là nghe từ người lớn giáo huấn dặn dò. Phiên bản thu nhỏ của Nam Cung Thần cười cười nhìn bọn nhóc bị tên của cậu hù chạy, sau đó thì quay người đỡ cô bé mập đáng yêu kia đứng lên.
-Cậu có sao không?_ Nam Cung Hạo quan tâm hỏi
-Không á..cám ơn cậu nha.._ Cô bé cưới tới, khoe hết hàm răng sún của mình ra, khiến cậu bé Nam Cung Hạo cười khanh khách, mà cô bé thấy cậu cười nên cũng cưới theo.
-Hạo nhi.._ tiếng nói dịu dàng của người phụ nữ vang lên, cậu nhóc Nam Cung Hạo liền bay đến người phụ nữ xinh đẹp đang mỉm cười với cậu, bé nón chân thơm vào má người phụ nữ một cái, thỏa mãn cười, lâu lắm cậu mới được thơm mẹ, vì đa số đều bị ba dành hết.
-Hạo nhi sao lại ra đây?_ Lăng Tâm Phi lên tiếng hỏi, biết là trường của chồng mình xây dựng cho con, anh ninh thì khỏi phải lo, nhưng cô chỉ sợ cậu nhóc này chạy lung tung phúc hắn mà phá người khác nha.
-Con ra là vì có người ức hiếp bạn kia.._ Nam Cung Hạo luôn ngây thơ vô tội với mẹ, nhưng thật chất câu không khác gì bản tính bá đạo phúc hắc của ba mình. Luôn là chỉnh người đến không còn gì.
-Con chào dì.._ Bé gái đáng yêu chào Lăng Tâm Phi.
-Chào con.._ Lăng Tâm Phi nhìn cô bé cười, không hiểu sao cô cảm giác bé gái nhìn rất quen mắt, nhưng là không nhận ra là gặp ở đâu?
-Mẹ, con muốn nhanh đi ăn cùng mẹ, không thôi ba lại giành mẹ với con a.._ Nam Cung Hạo ôm chân mẹ làm nũng.
-Được…_ Lăng Tâm Phi bị con trai quấy, chỉ biết cười trừ rồi tạm biệt bé gái đưa con trai đi.
Ngay cổng trường đang nhôn nhao kha đông người, đa sô là nữ sinh nha, bọn cúng nình hâm mộ người đàn ông đẹp đang đứng bên cạnh chiếc xe hơi sang trọng trước cổng trường. Tả Ngôn nhìn người phụ nữ mà anh yêu khắc cốt ghi tâm kia đang đứng cùng phiên bản thu nhõ của Nam Cung Thần, anh mỉm cười tiến lại gần cô.
-Ngôn.._ NHìn một lúc Lăng Tâm Phi vui mừng gọi anh.
-Đã lâu không gặp…_ Anh luôn dùng ánh mắt yêu thương nhìn cô.
-Phải…em nghe nói anh ra nước ngoài kế nghiệp cho ông nội, cũng đã 5 năm rồi.
-Em hạnh phúc chứ?_ Không hiểu sao anh hy vọng cô sẽ nói mình không hạnh phúc, Nam Cung Thần Ng*ai t*nh, hay nguyên nhân nào đó để anh có cơ hội chăm só cô, thế nhưng chỉ là suy nghĩ.
-Em hạnh phúc…anh sao rồi, đã kết hôn..
-Anh luôn đợi em.. Phì..đùa em thôi, an đã có bạn gái, biết em hôm nay đến đón con trai nên anh đến thăm em._ Tả Ngôn chân thành nói, nhưng khi thấy sắc mặt thya đổi của cô thì cười nói, cô kiền thở phào nhẹ nhỡm, cô biết tình cảm của anh, nhưng là không mong anh luôn ôm mối tình không có kết quả, vì cô yêu Nam Cung Thần.
-Chú nha..nhanh để cháu cùng mẹ đi, nếu không lại muộn giờ cháu ở bên mẹ nha.._ Nam Cung Hạo nhịn không được lên tiếng, bé khoan tay trước ng lên tiếng khán nghị.
-Hạo nhi..xin lỗi anh..con nít không hiểu chuyện, khi khác chúng ta gặp lại, chào chú đi con.._ Lăng Tâm Phi nhắc nhỡ con trai sau đó ngượng ngùng nói với Tả NGôn.
-Được.
-Chào chú nha.._ Nam Cung Hạo cúi người chào anh, sau đó liền kéo mẹ lên xe. Tả NGôn nhìn theo chiếc xe rời đi, xem ra người anh yêu rất hạnh phúc, anh đã yên tâm hơn.
-Anh không quên được sao?_ Tiếng nói mang theo chút lạnh lùng, Tả Ngôn không quay lại cũng đón được chủ nhân tiếng nói đó là ai?
-Phải, tôi không bao giờ quên được cô ấy.._ Tả Ngôn trả lời.
-Anh chọn người cũng khóe thật, có chín phần là giống Phi nhi.._ Lăng Tâm Y cười nói, cô biết Tả NGÔn rất yêu Tâm Phi, nhưng không nghĩ anh lại chọn quen bạn gái giống Tâm Phi, truy rằng không giống nhau hoàn toàn nhưng có thể nhìn nhầm lẫn hai người phụ nữ này, lại nói người phụ nữ kia đã có đứa con gái 4 tuổi, hôm nay là ngày đầu tiên con của người phụ nữ đó đến học, mà anh chính là người họ tới đây, dễ dàng để hiểu là Tả NGÔn lợi dụng người phụ nữ kia để nhớ Tâm Phi, cũng sắp đặt cho con của cô ấy học tại đây để anh như là vô tình mà có thể gặp Tâm Phi.
-Y nhi, em thông ,minh chắc hẳn không cần hỏi nguyên nhâ tại sao?_ Tả Ngôn nói xong thì có bóng dáng mập mạp nhỏ nhắn đến ôm lấy chân anh làm nũng.
-Ba NGôn.._ Dư Ny Ny gọi anh rất ngọt, là cô bé khi nãy Nam Cung Hạo giải cứu. Tiếp sau là ngườ phụ nữ mà Tâm Y nói chính sát chín phần trăm là giống Lăng Tâm Phi. Dư Tiểu Ngọc.
-Chào Lăng phó tổng…_ Dư TIểu Ngọc đã gặp qua Lăng Tâm Y khi đi cùng Tả Ngôn dự tiệc. Tâm Y lễ độ lịch sự chào lại.
-Ngôn thiếu, hãy trân trọng những gì mình có._ Cô để lại một câu liền không quay đầu mà đi thẳng.
Trong tình yêu cho dù cho đi, dù rút lui hay hi sinh đối với Tả Ngôn là nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, dù anh có lấy vợ sinh con nhưng trái tim anh chỉ có mình Lăng Tâm Phi, trong khi có anh không biết vì anh mà trái tim một số ngườ phải tan nát, chỉ là không phủ nhận hoặc bày tỏ ra ngoài. Lăng Tâm y nhìn qua kính chiếu hậu thấy một nhà ba người kia, vui vẻ rời đi, mà nụ cười của Tả NGôn là gượng cười là giả tạo, anh thà chọn một người phụ nữ đã có con nhưng giống người anh yêu là được, điều này khiến Tâm Y khâm phục anh, anh rất chung tình, mà cô là người được cho là trái tim lạnh băng cũng biết đau khi yêu một người. Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Trong chuyện tình của họ,Tâm Phi đã đau khổ rất nhiều hiển nhiên hạnh phúc cô có hiện tại là xứng đáng.
Hết.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.