Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ của mình, bây giờ đã là chín giờ sáng rồi à? Tôi nhìn thấy tin nhắn của anh ta, ghi rõ aaabbbb gì đấy nhưng tôi chỉ xem không đáp lại. Bản thân mình tiếp tục quấn mền ngủ.
Tôi và anh ta là kiểu yêu đương trên mạng, vốn chỉ có mình tôi thấy mặt anh. Còn anh thì chả biết gì nhiều về tôi, nên tôi chả mắc gì phải sợ anh ta.
Đầu tôi thì suy nghĩ vậy nhưng thân xác này của tôi đang thay đồ để đến chỗ hẹn!
Tôi mặc đồ kín từ đầu đến ***! Lúc bản thân tôi đến chỗ hen là 10 giờ rồi cơ nhưng anh ta vẫn ngồi ở một góc bàn nhỏ ở quán. Tôi giả vờ gọi một ly trà sữa ở góc đối diện quan sát.
"Em đến chưa? Anh nhớ em quá..."
Xin lỗi anh! Nếu là trước đây thì em sẽ vui muốn ૮ɦếƭ đi sống lại nhưng giờ thì em sợ hơn nhiều đấy!
"Em xin lỗi, em vừa ngủ dậy. Anh đợi em tí nha... moa moa"
Tôi thấy bản thân mình thật mạnh mẽ, nếu anh ta biết tôi cho anh ta leo cây thì anh ta sẽ truy sát tôi mất. Sợ ૮ɦếƭ đi được.
Tôi ngồi nhâm nhi cốc trà sữa của mình chắc khoảng 1 tiếng rồi. Anh dường như chẳng có ý định dời đi, sao lại kiên quyết thế nhở? Không biết bị tôi cho leo cây sao?
Tôi nhìn anh ta có chút thương sót, nhưng nhớ lại chuyện hôm quá thì không!
Bỗng điện thoại của tôi vang lên tiếng chuông, tôi giật cả hồn. Nhanh chóng tắt chuông điện thoại đi.
"Tại sao em không đến?"
Tôi chỉ xem mà không đáp lại.
"Có phải do tôi chiều em quá không?"
Chiều cái con khỉ khô đấy! Anh muốn đánh tôi thì có mà chiều.
"Em mau trả lời cho tôi! Đừng để tôi bắt được em, tôi tuyệt đối không tha cho em đâu Phương Nghi!!"
Tôi đọc dòng tin nhắn mà run cả người nhìn anh từ xa. Trời má ơi, ác khí xuất hiện thật à? Liệu anh ta muốn Gi*t tôi à? Huhu tôi chưa muốn ૮ɦếƭ ba má ơi con chưa muốn ૮ɦếƭ.
"Em cứ trốn, tôi chơi trò trốn tìm cùng em! Kẻ thua sẽ phải ở trên giường của kẻ thắng!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.