Từ ngày đó trở đi, tôi không có cách nào yên lòng. Bởi vì không biết vì cái gì Lam Vũ gần đây cứ chạy đến nhà tôi, Hàn Thư đối với cô ấy vô cùng săn sóc. Tuy anh nói giữa anh và Lam Vũ chỉ là bạn bè đơn thuần nhưng rõ ràng miệng nói một đằng hành động lại một nẻo. Hơn nữa Lam Vũ lại chạy theo tôi tò mò hỏi chuyện tình cảm của Hàn Thư.
Nếu tôi có thể thẳng mặt nói với cô ta "Liên quan gì tới cái rắm của cô!" giống như Vĩ San thì tốt biết mấy.
Mấy ngày nay, cô ta và đội bóng của Hàn Thư ra ngoài dùng cơm. Tuy là cô ta có mời tôi, nhưng tôi cảm thấy cô ta làm vậy chỉ là vì bất đắc dĩ không thể không mời.
Dạo này tôi nhất định là rất xấu xí. Vì trong lòng tôi tràn đầy đố kị.
Tôi đang thất thần, đột nhiên có một bóng người chắn trước mặt.
“Có chuyện gì sao?”
Tôi nhìn nam sinh trước mặt, dáng người thanh tú, nhã nhặn,mặt cười tươi rói làm tôi bất giác cười khách sáo hỏi lại
“Không biết tôi có thể kết giao với cậu được không... Tôi thường gặp cậu ở thư viện nên...” Cậu trai trẻ có hơi thẹn thùng.
“Nhưng mà tôi đã có...”
“Cô ấy đã có bạn trai rồi. Bạn trai anh tuấn đó chính là tôi đây. Không biết cậu tìm cô ấy có ý gì?!”
Tôi còn chưa kịp nói hết câu Hàn Thư đã xuất hiện phía sau, ôm lấy tôi ra oai với nam sinh kia.
“Xin lỗi đã quấy rầy!” Nam sinh kia xấu hổ nhanh chóng rời đi.
Hàn Thư chống nạnh nhìn tôi: “Em lại quên mình đã có bạn trai rồi à?!”
“Em đâu biết đang đi đường sẽ có người đến bày tỏ chứ!” Tôi nhìn anh, sự chiếm hữu của anh gần đây ngày càng rõ ràng, hơn nữa bắt đầu không nói đạo lý.
Anh nghiêm túc nói: “Em đã có bạn trai rồi! Tốt nhất nên giữ khoảng cách với những thằng có ý đồ với em.”
“Anh chẳng phải cũng nên thế sao?!” Tôi tức giận cãi lại.
“Đừng nói với anh là em đang ghen đó!”
“Bỏ đi! Mặc kệ anh! “
Chuyện của anh và Lam Vũ dạo này khiến tôi rất khó chịu. Tôi chẳng thèm để ý đến anh đang gọi tôi, cứ thế xoay người bỏ đi.
Anh cũng không có đuổi theo...
Về sau mới biết là do Lam Vũ gọi anh đi tập bóng.
Tôi về nhà, không khí trong nhà u ám.
Lần đầu tiên tôi có suy nghĩ muốn chia tay, giải quyết như vậy thật sự rất nhu nhược, nhưng tôi ghét mình như vậy.
Sau khi cơm nước xong xuôi, anh lại vui vẻ ôm tôi cầu hoan: “Huyên! Hôm nay thật xin lỗi em!”
“Hừ!”
“Hôm nay trong lúc luyện tập anh đã suy nghĩ thật lâu, cuổi cùng cũng hiểu ra.”
“Hiểu cái gì?!”
“Hiểu ra tại sao có nhiều người tỏ tình với em như vậy, nhưng lại chẳng có bao nhiêu người bày tỏ với anh.”
“Tại sao?” Chẳng phải Lam Vũ đã nói có rất nhiều nữ sinh thầm mến anh sao?!
“Bởi vì anh luôn biểu hiện rõ anh vô cùng yêu em! Cho nên không ai đến bày tỏ với anh. Còn em không biểu hiện em yêu anh gì cả, nên rất nhiều ngưới không biết em đã có bạn trai.”
“Vậy sao?!” Anh thật biết cách ngụy biện.
Chợt anh kéo cổ áo xuống, rồi nói với tôi, “Cho nên, em hãy dùng sức in vài dấu hôn trên cổ anh để cho người khác biết em yêu anh nhiều bao nhiêu.”
“Anh thật biết đùa á!”
Đang tức giận mà bị anh trêu chọc kiểu này... tôi muốn phát hỏa cũng không được.
“Đi mà! Bằng không anh làm trước cho em!”
Vừa nói xong là hành động liền, anh ngay lập tức nhào lên người tôi, ôm thật chặt, gặm lấy cổ tôi, hai tay không quên làm chuyện quen thuộc kia....
Cởi xong ***, tay anh tách hai cánh hoa của tôi ra, dùng ngón tay vuốt ve trêu đùa hoa huy*t của tôi...
“Không phải... chỉ nói... dấu hôn thôi sao...?” Động tác của ngón tay anh ngày càng nhanh, hại tôi nói không ra hơi...
“Làm sao chỉ in dấu hôn thôi được! Anh là thanh niên trai tráng mà!”
Tay anh cách lớp áo mỏng âu yếm hai con thỏ nhỏ của tôi, rồi đưa cổ mình tới ngay trước miệng tôi.
“Tới lượt em”
“Thôi!” Tôi thẹn thùng đẩy anh ra, anh vẫn tiếp tục \'quá trình ăn tthịt\' của mình, quần anh cũng đã cởi bỏ.
“Nhanh đi mà...” Anh khẩn cầu.
Tôi đành nghe lời đưa môi đến cổ anh, từ từ cắn vào cổ anh. Động tác chỉ mới làm một nửa, Anh đã nhét phân thân của mình vào người tôi
“Ưm... ưm...”
Tôi vô lực dán môi lên cổ anh, cảm thụ từng đợt *** anh đem đến.
Anh dùng sức ***, tôi không chịu đựng nổi vừa gặm cổ anh vừa rên ư ử như con mèo nhỏ. Nhìn bộ dáng yếu ớt của tôi, Hàn Thư càng thêm ra sức bắt nạt, gia tăng lực độ và tốc độ cắm vào trong hoa tâm.
“A...” Anh vừa kêu lên một tiếng vừa bắn ra.
“Em cắn anh đau sao?!” Tôi thở gấp hỏi anh.
“Không có! Là anh H**g phấn quá thôi.”
Anh cười cười, rút chính mình ra khỏi tôi, sau đó nhìn cổ mình hớn hở nói: “Đây là dấu hôn của em! Haha.”
“Đồ ngốc!”
Dẫu trước đó lòng tôi rất hoang mang về chuyện của Anh và Lam Vũ, nhưng giờ phút này tôi chỉ cảm nhận được tình yêu của chúng tôi giành cho nhau.
...
“Cậu thật quá đơn thuần!” Vĩ San sau khi nghe tôi kể, phán một câu xanh rờn “Không ít người có thể yêu nhiều người cùng lúc.”
“Vĩ San!!”
Tôi không phản đối được Vĩ San, bèn cùng cậu ấy đi đến sân vận động, chờ Hàn Thư tập xong sẽ cùng anh về.
Tìm không thấy anh đâu, mãi đến khi tôi tìm trong phòng thay đồ mới thấy Hàn Thư và Lam Vũ đứng đối diện nhau trong phòng.
Vĩ San nhanh tay kéo tôi núp sang một bên nhìn lén.
“Ngày hôm qua cảm ơn cậu! “ Hàn Thư mỉm cười với Lam Vũ. Đứng trước mặt cô ta rất tự nhiên ***, để lộ dáng người tôi nhìn đã quen mắt, còn có cả dấu hôn nổi bật trên cổ.
Chỉ là hiện tại tức giận nhiều hơn thẹn thùng, Hàn Thư sao có thể trước mặt đứa con gái khác *** ra như vậy? Chẳng lẽ anh ấy cũng làm chuyện đó với cô gái này như đối với tôi?
“Là học tỷ làm sao??” Lam Vũ chỉ vào dấu hôn trên cổ Hàn Thư cười hỏi.
“Đúng vậy, điều này chứng minh cô ấy rất yêu tôi!”
Lam Vũ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, sau đó hỏi: “Mình làm như vậy với cậu được không?”
“Không thể .” Tôi và hàn Thư đồng thanh trả lời.
Nghe thấy giọng của tôi, Hàn Thư quay lại kinh ngạc nhìn ra cửa.
“Sao em lại ở đây?!” Anh bước đến chỗ tôi định ôm lấy tôi, nhưng bị tôi đẩy ra.
Tôi bước đến trước mặt Lam Vũ tức giận nói: “Học muội, Hàn Thư là bạn trai của chị, dù em thích cậu ấy chị cũng không buông tay đâu.”
“Em biết rõ!” Lam Vũ gật đầu mỉm cười, sau đó ôm chầm lấy tôi, hôn lên môi tôi.
Không gian, thời gian bỗng dưng ngừng lại, chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Hàn Thư là người hoàn hồn lại trước tiên.
“Buông bạn gái tôi ra!!” Anh tức giận kéo Lam Vũ ra ôm lấy tôi.
“A?” Tôi xấu hổ nhìn Lam Vũ, cô bé vẫn cười xinh đẹp như cũ.
Lam Vũ cười nhào tới ôm tôi nói: “Em thích con gái! Ngày khai giảng vừa nhìn thấy chị là em đã thích chị rồi! Nhưng sao chị lại kết giao với cái tên ngu ngốc này, làm em tức muốn ૮ɦếƭ!!”
“Aiz!! Tôi giúp cậu giấu giếm lâu như vậy, trước cậu nói cậu có vấn đề về tình cảm, tôi còn nghĩ cách giúp cậu! Ai dè giúp cậu lâu như vậy, cậu lại thích bạn gái tôi! Đúng là vong ơn phụ nghĩa!!”
Lam Vũ không thèm đễ ý Hàn Thư oán giận gõ đầu mình, quay sang nói với tôi: “Học tỷ, chị chia tay với cậu ta đi, em sẽ đối xử tốt với chị!”
“Chuyện này....” Tôi xấu hổ nhìn cô bé, nhất thời không biết trả lời sao.
Lam Vũ bất đắc dĩ cười cười: “Em biết là chuyện này không thể nào! Vừa rồi chị tức giận như vậy, hẳn là rất yêu cậu ấy!”
“Chẳng phải lúc nãy em nói muốn tạo dấu hôn trên người Hàn Thư sao?”
“Lúc nãy thực ra em chỉ muốn hôn chị gián tiếp qua cái dấu này.” Lam Vũ chỉ vào dấu đỏ đỏ trên cổ Hàn Thư. “Nhưng mà vừa rồi mới hôn trực tiếp cho nên không cần nữa!”
Hàn Thư tức giận đá cô ấy một cái.
“Hàn Thư, anh không được như vậy, cô bé là con gái đó!!”
“Cậu ta mà là con gái gì!! Là nữ hỗn tướng thì có!! Anh muốn giải độc.”
Nói xong anh hung hăng hôn lên môi tôi, sau đó hất mặt ra oai với Lam Vũ. Tôi đã quen với tính cách trẻ con của anh, đành phải nhìn Lam Vĩ cười bất đắc dĩ.
Vĩ San nãy giờ không lên tiếng chợt ôm bụng lăn ra cười to: “Ha ha ha! Doãn Huyên, mình thấy cậu với Lam Vũ quen nhau cũng không đến nỗi đâu!”
“Cậu cũng biến luôn cho tôi!!" Hàn Thư trừng mắt liếc Vĩ San đang ôm bụng không thể ngừng cười.
Tối đó về nhà, Hàn Thư nhìn tôi chăm chú nghiêm túc nói: “Em không được thích Lam Vũ đâu đó. Aiz! Làm sao mà ngay cả com gái cũng thích em vậy!”
Trong lòng, tôi tự cười mình ghen bóng ghen gió, nhưng vẫn nói với anh, "Nhưng em thấy Lam Vũ rất xinh đẹp lại rất dũng cảm!"
"Lam Vũ ૮ɦếƭ tiệt!!!" Mắng xong một câu, anh ôm tôi đi về phòng.
Sau này mỗi khi rãnh rỗi, Lam Vũ lại đến nhà tôi chơi. Nhưng bây giờ, người lo lắng lại là Hàn Thư chứ không phải tôi.
Tôi thầm nghĩ: Thật ra hôn môi với con gái cũng không có khó chịu lắm, nhất là khi đối phương lại là Lam Vũ xinh đẹp, chỉ là tôi lại như cũ quyết định không nói cho Hàn Thư biết.
Đời sinh viên thật đã cho tôi thấy nhiều chuyện lạ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.