Anh Nhã thoảng thốt, cô cố nói:
– Trời ơi…chủ tịch, chắc chắn là hiểu lầm….
Triệu Lâm không quan tâm, anh đặt xuống môi cô 1 nụ hôn cháy bỏng, Anh Nhã lần đầu hôn còn vụng về, ánh mắt nhắm tịt lại, không dám nhìn, vì vụng về nên Triệu Lâm có thể dễ dàng càn quét cả khoang miệng. Hai tay kinh hoạt bên dưới, dơ cao hai đùi cô sang hai bên, anh nhanh chóng thò tay vào bên trong đùi, sau lớp chân váy, dùng lực tay kéo mạnh chiếc *** ra. Sau khi kéo văng chiếc *** ra, anh buông cánh môi cô ra 1 cách đột ngột. Cầm trên tay chiếc *** của Anh Nhã, anh ngắm nghía: loại *** lọt khe, có viền hoa tinh tế, màu đen, nó rất mỏng, nếu anh mà mạnh bạo không cởi mà xé rách tươm ra cho kích thích, tự hỏi cô sẽ bảo vệ hoa nguyệt nỉ non này như nào. Triệu Lâm dơ lên trước mặt cô, mỉa:
– Thật hư đốn
Anh Nhã điên dồ lên mất. Ai đời lại để 1 tên chủ tịch xa lạ đánh giá mình như vậy. Cô cố phản bác:
– Chủ tịch…xin anh tự trọng…tôi có mặc…thì, thì cũng chả sao…
Anh dò hỏi:
– Vậy em mặc làm gì…trong khi có nhiều loại kín đáo hơn?
Anh Nhã cứ thể buột miệng:
– Cho quyến rũ…Vả lại những lúc tôi muốn tự xử thì cũng dễ dàng hơn…
Triệu Lâm bắt ngay lời cô nói:
– Tự xử?
Anh Nhã đỏ gắt mặt lại, cô bụm miệng, không dám nhìn anh. Anh cười một cách sảng khái, nhếch môi nham hiểm, nói:
– Ha ha tốt…Nhưng từ nay…em không cần tự xử nữa…
Nói rồi chân váy của Anh Nhã được kéo khóa xuống, vứt xuống sàn, chiếc áo sơmi của cả hai người bung cúc lần lượt, tạo nên âm thanh vui tai: pựt pựt pựt….
Anh Nhã hớ người. Giờ cô đang dần lõa ra. Phần trên chiếc áo sơ mi bung hết cúc, nhưng vẫn để hờ trên người, chiếc áo lót không dày không độn, làm bẳng vải móng, đủ để không khiến núm bị nhô lên thôi, cả bầu ngực không to lắm, nếu muốn úp mặt vào khe rãnh thì ngực cô khá nhỏ, đủ để anh bóp lên 1 chút thịt. Phía dưới lộ ra cảnh xuân, theo phản xạ bảo vệ cơ thể, hai chân cô hơi co lên, che lấy hoa nguyệt nhưng vẫn khiến anh nhìn lấp ló, tay phải cô che lấy bầu ngực sữa bé con, tay trái ngại ngùng đụng chạm xuống hoa nguyệt phơi phới. Triệu Lâm cởi áo ra, bao múi cơ của anh hiện lên, làn da khỏe khoắn tôn lên sức vóc của anh, nơi dưới quần căng cứng cũng đã được giải phóng, sẵn sàng cho 1 trận kịch liệt. Triệu Lâm hạ giọng:
– Bắt đầu thôi…người tình…
Anh như hổ đói, tức tốc lao ngay xuống hoa nguyệt, ngón tay giữa của anh cúi xuống cong ngón trỏ, tạo thành 1 hình hơi giống hình ô líp. Anh tà tà tiến sâu vào trong hoa nguyệt. Anh Nhã hổn hển:
– Ôi trời…ơm…
Triệu Lâm khàn khàn:
– Sao? Kiểu này lạ không? Thường nếu tự xử, các em non dại chỉ biết kiểu truyền thống là đưa từng ngón thôi…Hôm nay tôi khai sáng, kiểu hình ô líp càng cua này…sẽ mở rộng diện tích ngón tay, va chạm với các lớp thịt bên trong…tạo cho em những khoái cảm tột độ…
Anh vừa làm vừa hướng dẫn cho cô. Anh Nhã nóng ran lên, cô lơ mơ nghe. Sự thực là cô chưa từng tự xử, chỉ nói vậy qua mặt anh…Bắt đầu luân động tay lúc lâu, anh cảm nhận được da^ʍ dịch đã thấm trọn hai ngón tay mình, nhưng chưa chảy ra vì ngón tay anh chắn. Rút ngón tay ra, anh liếm dư vị ngọt ngào nơi ngón trỏ, còn ngón giữa, anh bóp tròn cái miệng kia của Anh Nhã, nhẹ nhàng nhét sâu xuống, như tận cuống họng. Anh Nhã xấu hổ quá. Cô qụy lụy nói:
– Chủ tịch…tha tôi…
Triệu Lâm nhìn cô với ánh mắt 1 kẻ biến thái có học thức, vô liêm sỉ nói:
– Mơ à?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.