Uông Vĩnh Chiêu phái người tiến đến vài lần nhưng thùng xe của công chúa không có tiếng động. Đám dân thường vốn tụ ở cửa trấn nhón chân thằm dò đã bị quân đội xua tan. Uông Vĩnh Chiêu trước tiên nghênh phò mã đến phủ sau đó hắn chờ rồi lại chờ cũng không thấy người được phái đi nghênh đón công chúa.
Hắn cho người đi đến thăm dò vài lần thì thấy hạ nhân trở về nói phu nhân còn đang đứng trong gió lạnh. Lần thứ ba phái người đi ra ngoài thăm dò, Uông Vĩnh Chiêu buông chén trà trong tay, khóe miệng hơi cong lên.
Nhìn thấy nụ cười lạnh của hắn, phò mã ngồi trên ghế chủ vị đột nhiên đứng lên nói, “Ta đi xem.”
“Phò mã có lễ.” Uông Vĩnh Chiêu đạm mạc cười đứng lên, đi theo phía sau hắn.
Hai người cưỡi ngựa dẫn người đi. Lúc này đã là hai canh giờ sau, người trong trấn đều đã hay tin không biết Tiết Độ Sứ phu nhân làm gì mà công chúa lại phạt nàng đứng. Nói gì thì nói người trong trấn cũng được nhờ ơn của Tiết Độ Sứ phu nhân, bọn họ cũng chẳng biết cái cô công chúa cao quý này mặt mũi thế nào vì vậy trong lòng khó tránh khỏi có bàn tán.
Ở xưởng tạo giấy bên kia, lão quả phụ nghe lão bộc nói tin này thì nhẹ giọng hỏi con rể, “Phu nhân nhìn gầy yếu thật sự, thân thể liệu có chịu được không?”
Uông Thật cũng nhỏ giọng mà thở dài, “Nếu không có việc gì mới tốt……”
Lão quả phụ nghe được thì một lúc lâu không lên tiếng. Một lát au bà mới cẩn thận hỏi, “Ta làm một nồi canh gà nhân sâm, đợi lát nữa mang qua có được không?”
“Nhạc mẫu thật sự có lòng.” Uông Thật cười thở dài nhưng vẫn nhẹ lắc đầu với bà ta. Thức ăn bên ngoài sao có thể đến tay phu nhân, đại nhân kiểm tra cực gắt.
Bên này có không ít người trong trấn lén lút bàn tán, bên kia phò mã và Uông Vĩnh Chiêu đã cưỡi ngựa tới gần cửa trấn. Xa xa nhìn thấy Tiết Độ Sứ phu nhân vẫn cúi đầu đứng trước cửa đá của trấn không chút sứt mẻ.
Cái xe ngựa to được bốn con ngựa kéo vẫn còn đứng trước cửa trấn. Lúc này con ngựa nhúc nhích vài cái lại bị xa phu nắm chặt dây cương nên cũng an tĩnh xuống.
“Thỉnh an công chúa.” Phò mã xuống ngựa, đi nhanh tới trước xe ngựa, chắp tay thi lễ nói.
Uông Vĩnh Chiêu lúc này đứng ở bên người Trương Tiểu Oản, đôi mắt lặng yên nhìn phụ nhân đang cúi đầu, trên mặt che khăn không nhìn rõ biểu tình.
“Thỉnh an công chúa.” Hắn duỗi tay về phía trước nói, nhưng mắt lại vẫn đang nhìn Trương Tiểu Oản. Nàng vừa nghe được tiếng này thì ngẩng đầu chớp mắt với hắn.
“Phò mã.” Lúc này một bà tử trẻ tuổi xốc mành dày ra, làm lễ với phò mã.
“Trường bà bà.”
“Không dám.”
“Sao xe ngựa của công chúa lại không đi?” Phò mã kinh ngạc hỏi.
“Công chúa một đường bôn ba, mới vừa rồi còn muốn nôn. Công chúa ăn an thai hoàn trong cung đưa tới nên muốn chờ đứa nhỏ trong bụng an tĩnh chút rồi mới lên đường. Ngài cũng biết thuốc kia có tác dụng an thần, hiện tại nàng đang ngủ. Ngài xem có nên chờ nàng tỉnh ngủ rồi lại tới xin chỉ thị không?” Bà tử cúi đầu thấp xuống nói, giọng lại nhỏ nhẹ giống như sợ kinh sợ người trong xe ngựa.
“Đúng không?” Phò mã nhàn nhạt mà trả lời một tiếng, giọng nói lạnh băng.
“Trường bà bà……” Lúc này bên trong xe ngựa đột nhiên truyền đến một giọng nói mỏng manh.
“Công chúa, ngài tỉnh rồi ư? Là nô tỳ quấy nhiễu ngài sao?” Bà tử vừa nghe tiếng vang đã lập tức bò lên xe ngựa. Qua đến một hồi bà ta mới dò mặt ra nói, “Công chúa đã tỉnh, nói là để Uông tiết độ sứ phu nhân đợi lâu nên nàng rất áy náy, muốn mời phu nhân lên xe cùng ngồi.”
Trương Tiểu Oản nghe xong một chữ cuối cùng thì không nói gì mà cả người lảo đảo, ngay sau đó nhanh chóng ngã trên đất. Nàng nhắm chặt mắt, nghĩ rằng mình đứng đây gần hai canh giờ, nàng lại vừa mới sinh con không lâu nên nếu có té xỉu thì chắc cũng chẳng ai dám nghi ngờ.
Dù sao thì nàng cũng chẳng thể lên xe của công chúa này. Nàng ta đang mang thai, đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì nàng ta có thể đẩy hết lên người nàng thế thì nàng xong đời.
Nàng mới vừa ngã xuống đã nghe thấy Bình bà tử hô to, lại một hồi nàng được một cánh tay quen thuộc ôm vào lòng. Trương Tiểu Oản được hắn chắn gió cho thì trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng cũng là thấy Uông Vĩnh Chiêu tới đứng ở bên người thì mới dám ngã dứt khoát như thế. Nếu hắn không tới mà nàng lại ngã thì sẽ bị nâng lên xe ngựa, sau đó có ai biết là sẽ xảy ra chuyện gì.
Hai canh giờ tiến thối không được, cuối cùng nàng đành cố gắng chịu đựng.
“Công chúa, thê tử của thần đột nhiên đổ bệnh, lập tức phải đưa về phủ trị liệu.” Uông Vĩnh Chiêu ôm người trong tay lạnh lùng nói xong lại liếc phò mã một cái.
Phò mã tránh ánh mắt hắn, rơi cúi đầu nhíu mày, đôi mắt lại nhìn cái xe kia cực kỳ bất mãn.
“Phu nhân bị bệnh sao? Thế sao được, mau đưa lên xe, cong chúa nói nàng có mang tới không ít thuốc từ trong cung……”
“Không cần, trong phủ của thần cũng có thánh thủ, không dám lãng phí bí dược trong cung của công chúa.” Uông Vĩnh Chiêu cắn răng nói ra một câu cuối cùng, giống như nghiến răng nghiến lợi nói.
“Công chúa nói vậy thì ngài mau về thôi.” Bà tử kia lại dò đầu ra nói.
Uông Vĩnh Chiêu lập tức ôm người đi mất, một khắc kia áo choàng của hắn bị gió to thổi tung, Tư Mã phò mã nhìn áo choàng của hắn sắc bén tung bay trong gió, lại nhìn đống tóc bạc sáng chói quá mức dọa người của hắn, đôi mắt không nhịn được kịch liệt co rút lại. Uông tướng quân này sợ là sẽ không chịu để yên.
Hắn quay đầu qua liếc nhìn xe ngựa, sau đó mặc kệ bà tử kia lại ló đầu ra muốn nói gì đó mà xoay người bước nhanh tới chỗ con ngựa. Hắn lên ngựa nhàn nhạt nói với thị vệ của công chúa, “Ta sẽ về trạm dịch, xin đợi công chúa đại giá.”
Dứt lời hắn dẫn người đi mất, ném nữ nhân kia lại phía sau. Cho dù đứa nhỏ trong bụng nàng ta là của hắn thì sao? Hắn không thể để một nữ nhân ai cũng biết là chẳng còn sạch sẽ gì sinh con trai trưởng của hắn được.
Đến xe ngựa nhà mình Trương Tiểu Oản lập tức tỉnh lại, tùy ý để Uông Vĩnh Chiêu gỡ áo choàng của hắn xuống bao cả người nàng lại. Nàng cầm canh gừng bà tử mang tới uống cạn sạch sau đó mới cười khổ nhìn nam nhân đang lạnh mặt nhìn mình.
“Ngài đã hồi phủ nhìn qua chưa? Hoài Nhân có khóc không?” Trương Tiểu Oản nói ra lời này mới biết giọng mình đã bị gió thổi đến khàn khàn không thành cái gì.
“Phu nhân, ngài lại uống thêm chút nước mật ong nhuận giọng.” Bình bà lại đưa cho nàng một ly nước mật ong mới pha. Trương Tiểu Oản đón lấy, cái tay cầm chén nhất thời không có sức, cứ thế run lên.
Nàng mới vừa ổn định được tay thì cái ly đã bị người ta lấy đi, lúc này Uông Vĩnh Chiêu lấy cái ly kề bên miệng nàng.
Uống được nửa ly Trương Tiểu Oản đã nhẹ lắc đầu đẩy cái ly ra. Có nước mật nhuận họng thì giọng nàng mới tốt hơn một chút, “Ta hỏi ngài đó, ngài đã về phủ xem con chưa?”
Nhìn Trương Tiểu Oản nhọc lòng lo lắng cho con Uông Vĩnh Chiêu không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm cái khăn che mặt của nàng. Trương Tiểu Oản thấy hắn không nói gì thì bất đắc dĩ thở dài, sau đó dựa vào trong lòng ng hắn.
Xe ngựa chạy rất nhanh, qua một hồi đã về đến trong phủ. Đợi vào đến trong phủ Trương Tiểu Oản mới biết Hoài Nhân đã khóc một canh giờ, khóc đến thở hổn hển, mắt vẫn đang rơi lệ.
Trương Tiểu Oản còn ở nhà ngoài đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của hắn. Chờ đến trong phòng nàng ôm lấy hắn, thấy hắn vừa khóc vừa nhìn chằm chằm nàng. Lúc này hắn mới chậm rãi nín khóc, nàng cũng coi như thở dài một hơi, nén chua xót trong đáy lòng xuống.
Lúc này bà Bảy đỏ mắt đi tới nói, “Sau khi ngài đi được nửa canh giờ thì công tử đã khóc. Nô tỳ ôm đến đặt trên giường trong phòng ngài thì tiểu công tử nín được một hồi nhưng sau đó lại khóc cho đến tận bây giờ.”
Trương Tiểu Oản “ừ” một tiếng, miễn cưỡng cười với bà ta, lại đón lấy cái khăn bà ta đưa cẩn thận lau mặt cho Hoài Nhân.
Mới vừa rồi Uông Vĩnh Chiêu ngừng ở ngoài cửa dặn dò người làm, lúc này hắn đi tới thấy nàng cố gượng cười thì không nói một lời đi qua. Đợi nàng lau mặt xong cho đứa nhỏ hắn mới ôm con vào trong tay.
Nhìn thấy cha, cái đồ vô sỉ Uông Hoài Nhân kia lập tức hé miệng cười lộ cả lợi thịt phấn hồng, không khác gì cái mũi và đôi mắt còn đỏ của hắn lúc này.
“Nói với bên ngoài là ngươi bệnh, không đến mười ngày nửa tháng thì không khỏi được.” Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu nhìn con, che giấu chua xót trong giọng nói, sắc mặt bình thản nói.
“Đã biết.” Trương Tiểu Oản nhìn qua thấy kẻ vô lại kia được cha ôm thì đang cười tít, lúc này khóe miệng nàng mới buông lỏng xuống.
Thấy sắc mặt nàng không còn miễn cưỡng nữa Uông Vĩnh Chiêu mới vươn một tay khẽ vuốt mặt nàng. Ngón tay hắn cảm nhận mặt nàng hơi lạnh thì nhàn nhạt nói, “Đợi lão người mù tới thăm mạch xong ngươi ngâm nước ấm rồi lên giường nghỉ ngơi đi, ta sẽ tự trông trừng Hoài Nhân.”
“Đã biết.” Trương Tiểu Oản vừa mới dứt lời thì lão đại phu mù đã tới.
Đại phu thăm mạch xong thì bốc thuốc. Sau đó Trương Tiểu Oản tắm gội uống thuốc và đi nghỉ. Nàng nghỉ đến giờ Dậu, lúc mặt trời đã xuống núi mới tỉnh lại trang điểm muốn đi nhà chính. Lúc này bà Tám từ bên ngoài vào nhỏ giọng nói bên tai nàng, “Công chúa tới phủ thăm ngài nhưng mới vừa bị lão gia mời về, người còn đang ở cửa.”
Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì không nói gì, chờ cắm xong trâm cài đầu nàng mới đứng dậy đi ra ngoài cửa, trong miệng gọi, “Gọi Thính quản gia tới gặp ta.”
Thấy vẻ mặt nàng hờ hững, bà Tám đi theo phía sau nàng cúi đầu đáp “Vâng” sau đó bước nhanh đi đến tiền viện. Thính quản gia vừa tới nhà chính thì nàng đã mời ông ta ngồi xuống. Trương Tiểu Oản rất trực tiếp mà nói với ông ta, “Mấy ngày nay lão giao làm chuyện gì ngài mau nói với ta để ta có tính toán trong lòng.”
Thính quản gia vẫn cong eo, suy tư một hồi mới kể hết chuyện Uông Vĩnh Chiêu dặn dò hai ngày trước và hôm nay cho Trương Tiểu Oản nghe. Mấy ngày hôm trước Uông Vĩnh Chiêu tặng nữ nhân qua, hiện nay lại muốn vứt thai ૮ɦếƭ lưu của dê bò tới chỗ nàng kia.
Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì trong lòng lạnh lẽo, trượng phu này của nàng quả nhiên không hổ là kẻ chém Gi*t ngàn người, cực kỳ am hiểu việc đâm đúng chỗ đau nhất của người khác.
Nàng gọi Thính quản gia tới vốn là muốn nêu biện pháp để cho vị công chúa cực kỳ thích gây phiền hà cho nàng này một bài học. Nhưng nghe ông ta nói xong nàng lại ngậm miệng.
Nàng làm sao mà làm ác hơn hắn được chứ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.