Ta và sư phụ đồng loạt sửng sốt, Thích phu nhân cười nói: “Vậy là cô ấy tự đến. Thạch Cảnh, chú bàn riêng với cô ấy đi.”
Mẫu thân tới rồi? Mành được vén lên, Cố tẩu đi vào.
Ta căng thẳng muốn ngừng thở, người cứng nhắc như bị hóa đá, chỉ còn đôi mắt có thể hoạt động, ngơ ngác nhìn bà ấy.
Ta đã thấy bà mấy lần, nhưng chưa từng nghĩ được rằng bà là mẫu thân, vì thế lần này tựa như lần gặp đầu tiên.
Bà đứng trước mặt ta, nhìn ta trìu mến, dường như ta bắt đầu cảm nhận được huyết mạch tương thông, chảy trong mạch máu khiến người ta tê dại, lòng trào dâng cảm xúc.
“Mạt Mạt.” Bà mỉm cười với ta, mắt ngấn nước, hốc mắt ta nóng bừng, không dám nháy mắt, sợ trước mắt chỉ là ảo ảnh.
Mẫu thân cười khổ cúi đầu, khi người ngẩng mặt lên, đôi mắt đẹp đã khôi phục sự sáng ngời. Bà đưa mắt nhìn sư phụ: “Thạch Cảnh, chàng dám uy hiếp ta!”
Sư phụ sững sờ, không nói lời nào, chỉ nhìn mẫu thân. Ta phát hiện, vừa gặp mẫu thân, khí thế mạnh mẽ vừa rồi liền biến mất không còn chút gì.
Mẫu thân hừ: “Xem ra chàng càng lúc càng to gan.”
Sư phụ như bị mất lưỡi, im lặng nhìn mẫu thân, mặt đầy vẻ trìu mến thân thương, ánh mắt êm dịu như ánh trăng.
Có lẽ là mẫu thân bị sư phụ nhìn đến ngại, bà quay đầu nói với ta: “Mạt Mạt, con đi theo ta, ta có lời muốn nói với con.”
Thích phu nhân cười nói: “Qua đây nói chuyện.”
Bà dẫn ta và mẫu thân sang phòng bên, sau đó đóng cửa lại.
Ta cũng chẳng khác gì sư phụ, chỉ biết nhìn mẫu thân. Bà dùng tay xoa nhẹ sau tai, sau đó từ từ bóc ra một mặt nạ mỏng như cánh ve, ta sợ ngây người.
Mẫu thân rất đẹp rất trẻ, đúng là đẹp như tranh, đúng như những gì ta tưởng tượng, ta vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, nhưng không thể nhúc nhích, chỉ biết nhìn bà đăm đăm.
Bà đi tới, kéo tay ta dịu dàng nói: “Mạt Mạt, con đã lớn rồi.”
Ta thấy hốc mắt nóng bừng, lệ tràn khóe mi, ta rất sợ mắt mình bị ướt nhòe, không nhìn được mẫu thân, vì thế kiềm chế nước mắt.
Ta chờ đợi bao năm, rốt cuộc cũng có thể nghẹn ngào thốt ra một tiếng “mẫu thân”, tự nhiên như thể đã gọi rất nhiều lần.
Hốc mắt mẫu thân cũng đỏ hoe, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Mạt Mạt, con có trách ta không?”
Ta nấc lên, vội nói: “Con không trách mẫu thân, trước kia con không biết thân thế của mình, cho là mình bị cha mẹ vứt bỏ, vì thế có chút oán hận, nhưng khi Vân Tri Thị tiết lộ thân thế cho con, con mới biết khổ tâm của mẫu thân, sao còn có thể oán hận?”
“Con gặp hắn? Hắn đã nói gì?”
Ta dè dặt hỏi: “Ông ấy nói chuyện của Vân Tri Phi, Vân Tri Phi thật sự là… phụ thân của con sao?”
Mẫu thân đột nhiên tái mặt, cả giận nói: “Bậy bạ, không phải tên cầm thú đó.”
Ta ngây ngẩn cả người.
“Thạch Cảnh mới là cha con.”
Ta vừa mừng vừa sợ, rất lâu sau vẫn không khôi phục tinh thần được, đấy là sự thật sao? Ta bỗng nhiên sực tỉnh, nhớ ra khi còn bé Thất sư thúc từng nửa đùa nửa thật mà nói, không hiểu sao mũi và lông mày tiểu Mạt giống Thạch Cảnh như vậy? Chẳng lẽ thật sự con nuôi lâu cũng giống cha mẹ nuôi sao! Ta chợt nghĩ ra, tính cách ta rất giống sư phụ.
Ta mừng đến ứa nước mắt: “Mẫu thân, tại sao người đưa con đến Tiêu Dao môn mà không nói gì với sư phụ? Sư phụ không hề biết con là con gái của sư phụ!”
Mẫu thân nhắm mắt, thấp giọng nói: “Cậu của chàng là minh chủ võ lâm, đức cao vọng trọng, phụ thân ta lại là ma giáo trong mắt giang hồ. Từ xưa chính tà không chung phe, ông ngoại con và cậu chàng đều không chấp nhận hôn sự này. Khi đó ta trẻ tuổi tùy hứng, dự định gạo nấu thành cơm, khiến bọn họ không thể không chấp nhận.”
Mẫu thân nói tới đây lại nhắm mắt một nửa, hàng mi dày dài như cánh bướm, gò má đỏ ửng, xinh đẹp khó ai bì kịp. Ta không thể ngờ mẫu thân to gan như thế, chuyện như vậy mà cũng dám làm, ta thì chỉ nghe thôi đã thấy ngượng.
“Sau đó ta phát hiện có bầu, liền đến Tiêu Dao môn tìm chàng. Nhưng lúc đó chàng đi đến chỗ ông cậu. Ta chỉ có thể chờ chàng trở về. Vân Tri Phi là sư huynh đồng môn của chàng, ta lại từng cứu hắn, vì thế mới không phòng bị, tiết lộ thân phận của ta, không ngờ hắn nổi lòng xấu xa, vọng tưởng lấy Trọng Sơn kiếm pháp từ trong tay ta. Ta bị hạ dược, trong lúc nguy cấp ta nói ta có cốt nhục của Thạch Cảnh, thừa dịp hắn nhất thời kinh ngạc, ta dùng toàn lực đâm hắn một kiếm. Thật ra lúc đấy ta trúng thuốc, không có nhiều khí lực, một kiếm kia không nguy hiểm đến tánh mạng. Nhưng lúc ấy đang giữa mùa đông giá buốt, hắn vùi mình trong tuyết một đêm, khí tuyệt bỏ mình.”
“Lúc đấy Vân Tri Thị mới nhậm chức Đô Chỉ Huy Sứ tỉnh Phúc Kiến, thuộc hạ chỉ muốn nịnh bợ hắn, lùng sục tìm ta trả thù, lại dẫn người đánh tới đảo Lưu Kim. Khi đấy phụ thân và Giang Thụy Dương mới trải qua một hồi ác chiến, đang dưỡng thương trên đảo, ta không muốn liên lụy phụ thân, bèn rời khỏi đảo Lưu Kim. Sau này, rốt cuộc Vân Tri Thị tìm được ta, lúc ấy ta thế đơn lực bạc, vì bảo vệ con, ta nói con là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Vân Tri Phi, hắn bán tín bán nghi, chung qui không đành lòng hạ thủ, thả ta đi. Sau khi sinh con, ta ôm con đến Tiêu Dao môn, lại nghe nói Thạch Cảnh mới nhậm chức Chưởng môn, ít ngày nữa sẽ cưới vợ. Trong lúc thương tâm tức giận, ta để con lại rồi ra đi.”
Mẫu thân nói tới đấy thì buồn bã thở dài. Ta liền cầm tay bà trấn an, nghĩ đến tình cảnh và tâm trạng bà lúc đấy, đúng là đau lòng không thôi.
“Rốt cuộc ta không đành lòng bỏ con, không lâu sau lại muốn quay lại đón con đi. Nhưng Thạch Cảnh rất thương yêu con, ngày đêm bế bồng bên người, nhất thời ta không có cơ hội hạ thủ. Nhìn chàng yêu con như con đẻ, ta cũng nguôi giận không ít, sau này lại nghe nói chàng cự tuyệt hôn sự, ta mới biết mình đã hiểu lầm chàng.”
“Vậy tại sao mẫu thân không gặp sư phụ nói rõ chân tướng, một nhà đoàn tụ?”
Mẫu thân thở dài: “Sao ta có thể không nghĩ đến chuyện đấy. Ngày đấy, ta ở bến sông ngoài thành suy nghĩ suốt bảy ngày. Rốt cục quyết định rời khỏi hai người.”
“Tại sao ạ?”
“Ta nhìn con nhớ lại tuổi thơ của mình, khi đó ta chỉ là một đứa trẻ con, đã bị người trong giang hồ gọi là yêu nữ, không chỉ xa lánh, đề phòng khinh thị, còn có người tìm ta trả thù. Vì thế phụ thân mới làm mặt nạ cho ta, khi ta hành tẩu giang hồ cũng một mực mai danh ẩn tích. Ta không muốn con dẫm theo vết xe đổ của ta. Nếu con ở bên ta, sẽ bị chịu ấn ký của Kim Ba Cung, vĩnh viễn là người của tà giáo, cháu ngoại Mộ Dung Trù. Ta hy vọng, con có thể có một thân thế trong sạch. Ta tình nguyện để con oán hận ta, cũng không muốn con phải gánh trên lưng mấy chữ tiểu yêu nữ Kim Ba Cung người người khinh ghét, ta càng sợ sau này con lớn lên, tình yêu hôn nhân cũng trắc trở như ta.”
Ta nhìn mẫu thân, lòng ngổn ngang trăm mối. Mặc dù bà để ta ở Tiêu Dao môn, nhưng tình mẫu tử sâu lắng ẩn nhẫn đấy không hề kém ơn dưỡng dục mười mấy năm của sư phụ.
“Huống hồ, ta Gi*t Vân Tri Phi, Tiêu Dao Môn không thể dung thứ, Vân Tri Thị thân phận hiển hách, với cậu của Thạch Cảnh là chỗ sinh tử chi giao. Nếu ta và chàng đến bên nhau, sẽ liên lụy chàng bị giang hồ coi là kẻ địch, cũng khiến chàng và ông cậu trở mặt. Vì thế, suy đi nghĩ lại, ta quyết định rời đi, đứng xa xa nhìn con và chàng bình an vui vẻ là mãn nguyện.”
Ta nghe đến đó, lệ tràn khóe mi: “Mẫu thân, người chỉ nghĩ cho con và phụ thân, liệu có từng nghĩ cho người?”
Mẫu thân mỉm cười, rưng rưng nước mắt: “Con ơi, sẽ có ngày con hiểu, yêu một người có khi không màng bản thân. Ta tìm được Thích phu nhân, trở thành Cố tẩu, từ đó không ai biết ta là ai. Cái tên Mộ Dung Tiếu từ đó mai danh ẩn tích trên giang hồ. Với ta mà nói, thật ra là chuyện tốt.”
Ta ôm mẫu thân, sẵng giọng: “Mẫu thân, chẳng lẽ người không nhớ con và phụ thân sao? Sao nhẫn tâm nhìn con và phụ thân không hay biết chân tướng?”
Mẫu thân cười cười: “Ta rất hay đến nhìn con, mỗi lần ta tặng con khóa vàng, con đều tức giận mang đi bán, ta đều biết.”
Nghe xong lời này, nhìn mẫu thân gượng cười khoan dung, ta áy náy không thôi, “Con trẻ người non dạ, mẫu thân đừng thương tâm.”
Khóa vàng kia, khi lên đảo Lưu Kim Giang Thần đã trả lại ta, sau đó ta luôn đeo trên cổ, nhất định sẽ giữ gìn trân trọng thật tốt, không dễ dàng tháo ra.
Bà vuốt tóc ta, dịu dàng nói: “Cha mẹ không giận con, như ông ngoại con, dù ta có gây tai họa ngập trời, ông cũng không trách ta. Mặt nạ ta đeo, là ông tự tay làm, chế tác từ cánh ve, lão nhân gia tâm tư tinh tế, thế gian không người sắp kịp.”
Dùng cánh ve làm mặt nạ? Ta chưa từng nghe đến!
“Từ khi ông qui tiên, ta không muốn trở về Kim Ba Cung nữa, nhưng trên đảo là tâm huyết một đời của ông, ta không đành lòng hủy hoại.”
“Mẫu thân, tốt nhất người đừng về đấy nữa, người gả cho sư phụ, không, gả cho phụ thân, trở về Tiêu Dao Môn không tốt hơn ạ?”
Mẫu thân cười nhạt: “Đã đến tuổi này, tình yêu đã phai nhạt nhiều, giờ chỉ mong con được hạnh phúc, không dẫm lại vết xe đổ của ta.”
Ta mím môi: “Mẫu thân, người không hạnh phúc, con sao có thể hạnh phúc?”
Mẫu thân cười: “Đứa bé này, vẫn còn ba hoa! Con giống hệt tính cha con, đầu gỗ thần kinh thô, ta sợ con không gả được cho ai, đã tìm cho con một hôn sự từ lâu. Thế nào, người ta chọn không tệ chứ?”
Ta giật mình không hiểu nổi: “Mẫu thân, người nói gì? Hôn sự gì cơ ạ?”
Mẫu thân nhướng mày, cười nói: “Chính là hôn sự của con và Giang Thần, là ta và Thích phu nhân định ra từ lâu! Ta nhận lời với cô ấy, chờ con thành thân, ta sẽ dùng Trọng Sơn kiếm phổ làm hồi môn của con, trả lại nhà họ Giang.”
Ta kinh ngạc nhìn mẫu thân, không nói ra lời. Bảo sao khi sư phụ lấy hôn sự của ta và Giang Thần ra uy hiếp, mẫu thân liền vội vã ra mặt tới gặp chúng ta, thì ra là có chuyện thế này!
Một hồi lâu sau, ta mới ngập ngừng hỏi: “Giang Thần… hắn biết có hôn ước với con từ trước ư?”
Mẫu thân nhìn ta với vẻ không hiểu, “Đúng vậy, con không biết sao? Vậy con đính hôn với hắn như thế nào?”
Ta một mực cho là ta và Giang Thần đính hôn là bởi vì hiểu lầm, tuyệt đối không nghĩ tới chuyện ta và hắn có hôn ước từ lâu!
Còn hắn… hắn biết ư?
Hắn đã biết từ lâu ư?
Nghĩ đến đây, lòng ta nhức nhối như bị cào, khó chịu nói không ra lời.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.