Trăng sao thưa thớt, bóng người lẻ loi như hồn ma lang thang. Giờ phút này ta lại hy vọng sư phụ phạt ta một trận nên thân, để ta có thể che giấu hết những đau thương không biết lý do không biết lai lịch.
Ta thất hồn lạc phách về đến cổng Trúc Trí Viện, kinh ngạc phát hiện, trước cổng đang rất náo nhiệt, có sư phụ, Vân Châu, tiểu vương gia, Giang Thần, và mấy nha hoàn.
Nhìn thấy Vân Châu, trái tim lơ lửng tầng trời của ta như được đặt chân xuống mặt đất. Hắn không hẹn hò thề ước với Thủy Mộ Vân, hắn đã trở về. Ta không biết là nên vui hay nên buồn. Hắn đang đứng nói chuyện với tiểu quận chúa, đưa lưng về phía ta, ta không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng bóng lưng cao lớn tuấn dật của hắn khiến lòng ta đột nhiên yên lòng.
“Ngọc Dao, sư đệ ta thích trêu người khác, hắn chỉ đùa muội thôi, không phải ác ý. Muội đừng nóng giận, ta thay mặt hắn xin lỗi muội.”
“Tử Chiêu, huynh chỉ biết thiên vị bọn họ, bọn họ ức hiếp muội hết lần này đến lần khác huynh cũng khoanh tay đứng nhìn.”
Vân Châu không nói gì.
Tiểu quận chúa nhăn nhó, lại quay sang nói với tiểu vương gia: “Ca ca, huynh phải làm chủ cho muội.”
Tiểu vương gia nói: “Muội muội, chúng ta tới đây là để mừng thọ Viễn Chiếu đại sư, đây là Thái An, không phải phủ Hoài An. Bỏ qua đi, ngày mai chúng ta xuống núi.”
“Tử Chiêu.” Tiểu quận chúa dậm chân, lại gọi Vân Châu.
Một tiếng này ta nghe mà hâm mộ không thôi. Lúc ta gọi Vân Châu ca ca, giọng điệu hào sảng, tiếng nói như chuông. Làm sao mà mềm mại, nũng nịu như hai tiếng Tử Chiêu kia? Ta thầm gọi thử, kết quả, không chỉ nổi da gà còn thấy trào dâng sự ghen tỵ. Hai chữ kia không phải để ta gọi.
“Sắc trời đã tối, thỉnh vương gia và quận chúa về nghỉ ngơi trước, tại hạ giáo đồ vô phương, sẽ giáo huấn bọn họ thật nghiêm khắc, mong quận chúa bao dung.”
Tiểu quận chúa không chút tiếp nhận lời xin lỗi của sư phụ, chỉ nói với Vân Châu: “Tử Chiêu, muội có câu này muốn hỏi huynh.”
Vân Châu thản nhiên nói: “Quận chúa xin hỏi.”
Tiểu quận chúa hạ giọng, dịu dàng nói: “Huynh đi với muội.”
Vân Châu chần chừ một lát, nhưng cuối cùng vẫn đi theo tiểu quận chúa và tiểu vương gia.
Không lẽ tiểu quận chúa định nhân lúc trăng mờ gió trướng biểu lộ tình cảm với hắn? Lòng ta căng thẳng, như hóc xương cá, nuốt không được, nhổ không ra, cứ găm ở họng.
Bóng lưng Vân Châu dần lẫn vào màn đêm, càng lúc càng xa, ta trơ mắt nhìn, lòng dần nặng nề như cảnh đêm trước mắt.
Sư phụ tiễn tiểu quận chúa và tiểu vương gia ra về, liền khẩn cấp triệu tập họp phiên bất thường lần hai.
Đầu tiên sư phụ chỉ vào Giang Thần, sau đó chỉ vào ta, lời ít ý nhiều: “Hai đứa các con, kể từ lúc này, cho đến xế chiều ngày mai xuống núi, không cho phép ra khỏi Trúc Trí Viện một bước.”
Ánh mắt sư phụ nghiêm nghị chưa từng thấy, rất có khí thế chưởng môn.
Ta gật đầu liên tục, tự cảm thấy bản thân và tiểu quận chúa bát tự xung khắc, sư phụ không nói, ta cũng dự định đóng cửa không ra, đỡ phải chạm mặt cô ta.
Giang Thần lại nói: “Sư phụ, con cố ý chọc giận cô ta.”
“Tại sao?”
“Hoài An Vương phủ dã tâm không nhỏ, lần này tiểu vương gia đến mừng thọ Viễn Chiếu đại sư, ý không ở trong lời. Hắn dự định lôi kéo mấy bang phái giang hồ làm lực lượng bản thân. Con tận lực chọc giận tiểu quận chúa, là để Tiêu Dao Môn tránh được vòng thị phi.”
Thì ra là thế, ta cũng hiểu Giang Thần không phải người hẹp hòi như thế, nếu hắn không thích ai, hắn sẽ lờ kẻ đó, khinh không thèm nói chuyện, lại càng không động thủ.
Sư phụ nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên bình thản từ ái, cười híp mắt nói: “Tiểu Giang, thật vất vả cho con. Ta đã nghĩ sao con lại đột nhiên lòng dạ hẹp hòi như thế, lại đi gây sự với một con nhóc con!”
Giang Thần quay sang nhìn ta, tươi cười: “Ngoài gây sự với tiểu Mạt, con không thèm gây sự với bất kỳ nha đầu nào khác.”
Ngàn vạn lần đừng thế! Ta “thụ sủng nhược kinh” nhìn Giang Thần, cầu khẩn tha thiết: “Giang sư huynh, muội cảm thấy huynh nên coi muội như ‘bất kỳ nha đầu nào khác’.”
Hắn cười híp mắt nói: “Không được, muội là độc nhất vô nhị khắp cả thế gian, ta chỉ thích gây sự với muội.”
Ta nhìn hắn cười như hoa nở tháng tư, tươi sáng rực rỡ, đột nhiên cảm thấy tiền đồ đáng lo.
Sư phụ nhìn trái nhìn phải có vẻ mất tự nhiên, ho khan hai tiếng nói: “Tiểu Giang, những lời này thích hợp những lúc riêng tư. Tốt nhất là trước hoa dưới trăng thì càng hiệu quả.”
Giang Thần ngây ngốc, hỏi sư phụ: “Chưởng môn, người… có kinh nghiệm sao?”
Sư phụ nhướng mày, nói: “Ôi ôi, các con đi ngủ đi.”
Ta chán nản về phòng nằm, cứ thao thức trằn trọc. Bởi vì Vân Châu bị tiểu quận chúa gọi đi, cô ta sẽ làm gì?
Một lúc sau, ta nghe thấy tiếng cửa viện khẽ mở. Rốt cuộc Vân Châu đã trở về.
Ta nhìn bóng hắn đi lướt qua cửa sổ, rất muốn mở cửa hỏi, tiểu quận chúa đã nói gì với hắn? Nhưng … ta lấy tư cách gì, lập trường gì hỏi hắn?
Ta thở dài nặng nề, có lẽ ngủ thôi.
Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng hỏi khẽ: “Tiểu Mạt, muội chưa ngủ chứ?”
Ta ngẩn ra, hẳn là hắn nghe thấy tiếng thở dài của ta? Nội lực hắn tốt, đêm khuya lại im ắng.
Ta vội vã lên tiếng, lòng có chút bối rối.
Vân Châu thấp giọng nói: “Ta có lời muốn nói với muội.”
Ta vội vàng rời giường mở cửa, Vân Châu đưa lưng về phía ta đứng dưới mái hiên.
Ánh trăng như dòng suối bạc trải xuống sân. Một đèn long treo dưới mái hiên, ánh sáng rơi trên vai hắn. Gió khẽ thổi góc áo hắn bay lên rồi lại hạ xuống. Hắn như thần tiên hạ phàm, thoát tục không vướng bụi trần.
Ta hốt hoảng hô một tiếng “ca ca”, cảm thấy người trước mặt sao quá ௱oЛƓ lung, như không phải người thường.
Hắn im lặng không nói, đưa lưng về phía ta.
Đêm khuya thanh vắng khiến tiếng hô hấp cũng vang lên rõ ràng.
“Tiểu Mạt, hôm nay muội tình cờ gặp Thủy cô nương sao?”
Giọng của hắn rất êm tai, như tiếng đàn cổ trong gió đêm, xa xăm thánh thót.
Ta thấp giọng nói: “Không phải.” Giờ phút này, cảnh đêm, ánh trăng, tất cả đều như một màn sương, mờ mờ ảo ảo, đến cả giọng nói của ta cũng có vẻ không thực.
Hắn xoay người lại, nhìn ta.
Ta ngây ngốc, trước giờ chưa từng thấy hắn có vẻ mặt này, bình thản mà mệt mỏi, phảng phất nét buồn, như vì sao lẻ loi nơi chân trời, dù tỏa sáng nhưng cô độc một mình.
Hắn đứng trước mặt ta, giơ tay là chạm được, vậy mà xa xôi vô cùng.
Ta rất muốn cầm tay hắn. Hắn như một ngọn núi xa rời trần thế, để người khác tìm kiếm chốn đào nguyên. Nhưng tay ta chỉ có thể nắm chặt lại, cuối cùng vẫn không có dũng khí giơ ra.
Hắn thở dài khẽ như không nghe thấy, xoay người đi.
Ta kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, hắn gọi ta ra chỉ để hỏi một câu đấy thôi sao? Lòng ta vẫn rất hiếu kỳ hắn và tiểu quận chúa đã nói gì với nhau, nhưng ta không có dũng khí để hỏi, chỉ có thể rối rắm trong lòng.
Ngày hôm sau, ta ngoan ngoãn ru rú trong phòng, chờ ăn xong cơm trưa sẽ theo sư phụ và các sư huynh xuống núi về nhà.
Đột nhiên, trong sân có tiếng ồn ào, ta nhận ra là giọng của tiểu quận chúa. Ta lập tức đóng chặt cửa phòng, dự định cố thủ không ra. Chạm mặt cô ta chẳng gặp chuyện gì hay ho.
Không ngờ, ta đóng cửa không muốn gây chuyện, chuyện lại gây với ta.
Tiểu quận chúa đứng trong sân quát lên: “Gọi nha đầu kia ra đây, nhất định là nó trộm đồ của ta.”
Nha đầu? Viện này trừ ta chỉ có đàn ông, tiểu quận chúa nói nha đầu chắc chắn là nói ta, nhưng ta trộm đồ của cô ta lúc nào?
Bị vu oan là kẻ trộm, ta thật sự ngồi không yên, đứng dậy mở cửa.
Trong sân rất đông người, ngoài tiểu quận chúa và bốn nha hoàn, còn có ba vị đại hiệp của Vô Nhai phái, hai mỹ nữ của Viễn Sơn phái, ba vị đạo trưởng của Võ Đang, xem ra là bị mấy câu quát lớn tiếng của tiểu quận chúa dẫn tới. Sư phụ và Vân Châu cùng tất cả sư huynh đã ra khỏi phòng, đang đứng vây quanh tiểu quận chúa.
Tiểu quận chúa vừa trông thấy ta liền giơ ngón tay ngọc ngà chỉ thẳng vào mặt ta: “Ánh Hồng, Nghênh Thúy, lục soát phòng cô ta!”
Vân Châu quay đầu nhìn ta, nói với tiểu quận chúa: “Ngọc Dao, muội đừng náo loạn.”
“Ai náo loạn, tối qua cô ta thậm thụt lén lút trước của viện chỗ muội, mấy nha hoàn này đều nhìn thấy. Muội về phòng phát hiện không thấy vòng ngọc trai, không phải cô ta còn ai vào đây?”
Ta nghe liền hiểu, hoá ra tối qua ta lỡ bước qua trước cửa viện cô ta lại thành kẻ trộm.
Ta cười khổ hai tiếng bước ra sân, chắp tay nói với tiểu quận chúa: “Quận chúa, nhất định là cô hiểu lầm. Đừng nói là trộm vòng ngọc trai, có đưa ta ta cũng không cần, ta không đeo mấy thứ đó.”
Vân Châu kinh ngạc nhìn ta, ánh mắt rất phức tạp. Ta cũng nhìn lại hắn, lòng cũng rất phức tạp.
Tiểu quận chúa cười lạnh: “Ta không quan tâm chuyện ngươi trộm để làm gì, dù sao ngươi cũng là tình nghi lớn nhất, không thẹn với lòng thì để người vào lục soát một phen.”
Ta cười cười, nói: “Được. Quận chúa xin cứ tự nhiên.”
Tiểu quận chúa gật đầu với Ánh Hồng Nghênh Thúy . Hai người đi thẳng vào phòng ta.
Ta đột nhiên nghĩ ra một việc, vội vàng giơ tay kéo họ lại. Dẫu sao ta cũng là người luyện võ, thừa sức đối phó với hai tiểu nha hoàn, lập tức giữ được họ.
“Không được, các ngươi không thể vào lục soát.”
Tiểu quận chúa cười lạnh nói: “Tại sao? Chột dạ sao?”
Đúng là ta chột dạ, nhưng không phải vì ta trộm đồ, mà là vì Trọng Sơn kiếm pháp đặt dưới gối đầu. Sư phụ từng dặn không được để bất cứ người nào biết, nếu hai người này vào phòng ta lục soát nhất định thấy. Vì thế ta không thể để bọn họ đi vào, nhưng ta lại không nói được lý do.
“Ta không trộm đồ của cô, tại sao phải để người khác lục soát?” Lúc trước ta không sợ hãi chút gì, nhưng giờ lòng sợ hãi, lại lo lắng vô căn cứ, có vẻ rất đuối lý. Thật là oan uổng.
Vân Châu nhíu mày, thấp giọng nói: “Ngọc Dao, muội đừng náo loạn, dù Vân Mạt có đi qua cửa viện chỗ muội thì bằng chứng gì nói cô ấy vào phòng muội?”
“Hừ, huynh không cần che chở cho cô ta, nếu cô ta không trộm đồ của muội, tại sao không để người khác vào phòng lục soát. Có tật giật mình còn gì nữa?”
Ta cười khổ một tiếng, nhìn Vân Châu. Hắn cũng nhìn ta, ánh mắt sâu kín, ta không nhìn ra được là hoài nghi hay tin tưởng.
“Được, ngươi không dám để người khác vào tức là thừa nhận bản thân trộm đồ.”
Ta không thừa nhận ta trộm đồ, nhưng cũng không thể để người khác vào phòng lục soát, đứng ૮ɦếƭ trân ở đấy, tình ngay lý gian, không biết làm sao.
Đột nhiên, sau lưng ta vang lên một giọng nói du dương như tiếng đàn: “Sáng sớm tinh mơ phá đám giấc ngủ người khác, đáng ghét.”
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, ta cũng quay đầu, không nhìn thì thôi, nhìn liền kinh hồn!
Không biết Giang Thần vào phòng ta từ lúc nào, giờ phút này đang lười biếng đứng dựa cửa phòng, quần áo không chỉnh! Cực kỳ không chỉnh.
Ta kinh ngạc muốn ngất!
Hắn chỉ dùng một sợi dây buộc gọn mái tóc, những sợi tóc đen bóng buông lơi. Áo ngủ màu trắng lỏng lẻo khoác hờ, cổ đeo khóa vàng, phong lưu tuấn tú không nói nên lời. Dáng vẻ rõ ràng là giấc xuân mới tỉnh, “giấc xuân đâu biết đêm tàn, hay chăng hoa rụng bên thềm là bao”. (Xuân Hiểu – Mạnh Hạo Nhiên)
Trong sân im lặng như tờ, mắt ai cũng mở lớn hơn, Hà Tiểu Nhạc trước giờ mắt híp đến nỗi không phân biệt nổi là mở hay nhắm vậy mà giờ cũng thấy được đồng tử rõ ràng.
“Hừ, thì ra không chỉ trộm đồ còn trộm cả người.” Tiểu quận chúa cười mỉa.
Trộm… trộm người! Ta sợ mất mật, nuốt một câu chửi run giọng nói: “Giang Thần, huynh vào phòng muội làm gì?”
Hắn ung dung kéo áo, nhìn ta cười dịu dàng, đưa tình: “Chẳng lẽ muội không biết ta vào làm gì?”
Trong sân lại im lặng như tờ.
Ta chỉ muốn ngất, ngơ ngác nhìn Giang Thần, nói không ra lời. Ta thật sự không biết, ta không biết gì cả. Hắn ăn mặc như thế vào phòng ta làm gì? Nếu đã mặc như thế, còn ra làm gì?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.