Đi vào cổng trường, Tạ Liễu Liễu mới thò cằm ra từ trong cổ áo.
Đồng phục trên người dài đến gối, áo khoác rộng rãi bao lấy cơ thể gầy teo giống như đang giương cánh buồm, mang theo nhiệt độ cơ thể trên người Hạc Lâm.
Bây giờ cô vẫn còn nhớ vẻ mặt của nữ sinh kia, mắt trừng to, hai má ửng đỏ, giống như kinh ngạc nhìn Hạc Lâm bao nhiêu, thì không tình nguyện bấy nhiêu.
Khoảnh khắc Hạc Lâm mặc áo khoác lên người cô, nữ sinh kia cắn chặt răng.
Cảnh đó làm cô có cảm giác quen thuộc.
Tạ Liễu Liễu nghĩ thật lâu, mới nhớ tới cô ấy chính là nữ sinh hồi tuần trước đưa nước cho Hạc Lâm nhưng Hạc Lâm không nhận.
Cho dù không cam lòng, cô ấy cũng không thể nói không được.
Bởi vì đều là đồng phục, mà Hạc Lâm không sửa gì cả.
Cho nên nữ sinh kia mặt đen lại, vẫn để bọn họ đi vào.
Hạc Lâm đẩy xe đạp về phía nhà xe, Tạ Liễu Liễu đuổi theo, muốn cởi đồng phục trên người xuống trả lại cho anh, “Cảm ơn…”
Hạc Lâm tìm thấy chỗ trống, gạt chân chống xuống. Dường như đoán được cô đang định nói gì, anh quay đầu lại thấp giọng nói: “Không cần trả cho tớ, cậu cứ mặc đỡ đi.”
Tạ Liễu Liễu ngẩn ra.
Anh tiếp tục: “Một hồi còn có thể dục giữa giờ, hội học sinh cũng sẽ kiểm tra. Cậu mặc đi, tránh bọn họ lại trừ điểm cậu.”
“Nhưng mà...”
Tạ Liễu Liễu nhìn sắc mặt anh tái nhợt, một câu quan tâm bị nghẹn ở cổ họng.
- - Có phải cậu ngã bệnh rồi không?
Thời tiết vào lúc này rất nóng nực, mùa hè thường nóng không chịu nổi, căn bản không có người sẽ mặc áo tay dài đến trường học.
Hơn nữa sắc mặt anh tái nhợt, hốc mắt ửng đỏ, vừa nhìn liền biết là bị cảm không nhẹ.
Bây giờ đưa áo khoác cho cô, thật sự không có việc gì sao?
Tạ Liễu Liễu còn muốn hỏi, nhưng bên cạnh đã có người gọi tên Hạc Lâm trước cô. Hạc Lâm quay đầu lại đáp một tiếng, thấp giọng chào tạm biệt với Tạ Liễu Liễu, cất bước đi về phía bên kia.
Tạ Liễu Liễu đứng yên nhìn bóng lưng anh, khựng lại thật lâu, rốt cuộc ngón tay đặt trên khóa kéo vẫn buông xuống.
*
Bởi vì mặc áo khoác không hợp với dáng người, nên khi học thể dục vào tiết thứ hai, Tạ Liễu Liễu đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Cô cuộn tay áo lên, lộ ra cổ tay thon dài.
Khóa kéo được kéo lên cao, đường vai tuốt ở trên khuỷu tay, không gian trước người rất nhiều làm cô trông khác lạ.
Khó trách nữ sinh đứng phía sau cô nói cô không giống đang tập thể dục, mà giống như đang thả diều.
Tạ Liễu Liễu: “...”
Tập xong thể dục buổi sáng, tất cả lớp học lần lượt trở về phòng học.
Diệp Điền Điền đi bên cạnh Tạ Liễu Liễu, kéo cánh tay cô hỏi: “Liễu Liễu, sao đồng phục của cậu lớn thế? Không phải của Lam Thiếu Khâm chứ?”
Quan hệ giữa Tạ Liễu Liễu và Lam Thiếu Khâm rất tốt, đây là chuyện mà sau một tuần đổi lớp mọi người mới hay biết.
Cũng không phải biểu hiện của bọn họ quá thân mật, chỉ là Lam Thiếu Khâm không quan tâm lắm đến tất cả nữ sinh khác, chỉ riêng với Tạ Liễu Liễu là nói gì nghe nấy.
Các bạn đại diện môn đều không thu được bài tập của cậu, nhưng chỉ cần Tạ Liễu Liễu ra mặt, nhất định cậu sẽ ngoan ngoãn nộp tập.
Mà ngay cả biệt danh “tiểu ve sầu” đặt riêng cho Tạ Liễu Liễu cũng do cậu mà ra.
Không trách được Diệp Điền Điền dám trêu chọc thế này.
Tạ Liễu Liễu chỉ lắc đầu, nói không phải.
Diệp Điền Điền lại hỏi đó là ai, nhưng Tạ Liễu Liễu không nói gì cả.
Sau đó Diệp Điền Điền cũng không truy hỏi nữa.
Khi đến chỗ quẹo cầu thang, Tạ Liễu Liễu vô thức quay đầu nhìn phía sau.
Phía sau lớp bọn họ là lớp của Hạc Lâm, mấy bạn nam sinh đang chen lấn đi ở hàng cuối cùng. Không biết đang nói chuyện thú vị gì đó mà phá lên cười.
Trong nhóm người đó không có Hạc Lâm, chỉ có hai ba nam sinh bình thường hay chơi bóng cùng với Hạc Lâm.
Các nam sinh cũng trông thấy cô, có lẽ nhớ chuyện Hạc Lâm từng uống nước khoáng của cô, nên nhốn nháo ngẩng đầu nháy mắt với cô.
Nụ cười ái muội, trong lòng hai bên đều biết rõ.
Tạ Liễu Liễu bị dọa lập tức thu hồi ánh mắt, nhanh chóng bước hai bước lên bậc thang, không dám nhìn nữa.
Trở về trong lớp, tiết thứ ba là môn hóa.
Giáo viên hóa chuẩn bị làm một tiết thí nghiệm, sau khi tất cả mọi người trả lời xong bài kiểm tra, giáo viên bảo Tạ Liễu Liễu thu lại, đưa đến phòng làm việc của cô giáo.
Tạ Liễu Liễu nghe lời làm theo, nộp xong bài kiểm tra, lúc trở về đúng lúc đi ngang qua lớp trọng điểm tự nhiên.
Lớp (0) đang học tiết toán, giáo viên toán đang đứng trên bục giảng đề hàm số.
Sau khi biết công thức hàm số f(x) và xác định tên miền, trong đó sẽ có yêu cầu lấy giá trị giới hạn tìm ẩn số m. Tất cả mọi người ở dưới đều nghiêm túc lắng nghe, duy chỉ có chỗ ngồi gần cửa sổ thiếu đi một người.
Đó là chỗ ngồi của Hạc Lâm. Tạ Liễu Liễu thường xuyên trông thấy anh ngồi ở đó giảng bài cho người khác vào lúc tan học.
Bây giờ chỗ ngồi đó trống rỗng, cũng không thấy bóng dáng trong phòng học.
Tạ Liễu Liễu không khỏi cảm thấy kỳ quái, tập thể dục buổi sáng cũng không trông thấy anh, bây giờ cũng không có trong phòng học, vậy anh đi đâu rồi?
Tạ Liễu Liễu mang theo tâm tình nghi ngờ quay trở về phòng học của mình.
Tiết cuối cùng vào buổi sáng là ngữ văn, giáo viên ngữ văn bật cho bọn họ xem một bộ phim tên là The Shawshank Redemption. Giáo viên yêu cầu bọn họ sau khi xem xong sẽ viết một đoạn văn phát biểu cảm nghĩ hơn 800 chữ. Bởi vì lúc trước Tạ Liễu Liễu đã từng xem qua cùng với em họ, nên lúc này không sao chuyên tâm được, mà mí mắt dần hạ xuống, nhìn ngăn tủ phía trước người đến xuất thần.
Áo khoác mà Hạc Lâm đưa cho cô đã bị cô cởi ra, gấp rất chỉnh tề nhét vào trong ngăn tủ.
Cô nhớ đến tình trạng vào lúc sáng sớm của anh, có một chút lo lắng.
Không biết sức khỏe anh thế nào rồi?
Có phải bị cảm hay không?
Anh không ở phòng học, là vì bệnh quá nghiêm trọng sao?
...
Tạ Liễu Liễu càng nghĩ, càng cảm thấy không yên tâm. Đợi đến khi nhân vật chính trong phim bị bỏ tù, Tạ Liễu Liễu đứng dậy xin phép giáo viên, nói bụng mình không thoải mái, muốn đi toilet một chuyến.
Giáo viên hào phóng cho phép. Cô trực tiếp từ cửa sau lớp đi đến chỗ cửa sổ lớp bên cạnh.
Hạc Lâm vẫn chưa trở về.
Giáo viên còn đang giảng bài trên bục, nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ nhìn thấy cô, có lẽ là hiếu kỳ, thỉnh thoảng dời tầm mắt sang trên người cô.
Sau khi liên tục nhìn bốn năm lần, cuối cùng nam sinh đó không nhịn được, khẽ thò đầu ra hỏi: “Cậu đến tìm Hạc ca à?”
Tạ Liễu Liễu còn nhớ rõ cậu. Sáng hôm nay tập thể dục xong, chính cậu là người cười lớn tiếng nhất về phía mình.
Cô không nói lời nào, nam sinh cũng không thấy lúng túng. Cười hì hì, tiếp tục lẩm bẩm nói: “Cậu tới không đúng lúc rồi, bây giờ Hạc ca không có trong phòng học.”
Tạ Liễu Liễu hỏi: “Vậy cậu ấy ở đâu rồi?”
Nam sinh bĩu môi, giọng nói hời hợt, “Phòng y tế đấy, phát sốt 38°C, cậu nói xem cậu ấy có thể đi đâu chứ?”
Tạ Liễu Liễu ngẩn người.
Cô biết sức khỏe anh đang không tốt, nhưng không nghỉ tới sẽ nghiêm trọng như vậy.
Anh sốt cao như thế, tại sao còn cho cô mượn áo khoác của mình?
Có lẽ nam sinh kia cũng có ý nghĩ giống cô, biểu cảm trên mặt có ý sâu xa.
Tạ Liễu Liễu không định giải thích cùng cậu, nói một tiếng với cậu, liền chạy tới phòng y tế dưới lầu.
*
Phòng y tế nằm ở lầu hai khu tổng hợp, khi Tạ Liễu Liễu đến, cửa sổ đóng chặt, bên trong không có tiếng động nào.
Tạ Liễu Liễu gõ cửa, không có người trả lời.
Cô ở ngoài cửa chờ một lát, thấy cửa không khóa, mới đẩy cửa vào.
Bên trong yên lặng an tĩnh, đối diện cô là bàn chẩn đoán bệnh, trên bàn bày đủ loại dụng cụ và thuốc.
Không có giáo viên ở đây, toàn bộ phòng y tế chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của cô.
Tạ Liễu Liễu tìm một vòng, không tìm thấy Hạc Lâm.
Đang đi vòng quanh, bỗng phía sau tấm rèm màu lam trước mặt vang lên tiếng ho khan trầm thấp. Cô dừng bước chân lại, đi vào bên trong.
Sau tấm rèm, quả thật có một người đang ngồi.
Hạc Lâm khoác một tay đỡ trên ghế, tựa đầu vào. Không gian chật hẹp không chứa nổi đôi chân dài của anh, anh tùy ý giãn người ra trước. Tay kia cắm một ống chích trong veo, chai thuốc phía trên nhỏ giọt được phân nửa, còn đang tiến vào trong mạch máu của anh. Không biết anh ở chỗ này đã bao lâu, hít thở vững vàng, sắc mặt tốt hơn một chút so với lúc sáng.
Tạ Liễu Liễu thở phào nhẹ nhõm, yên lặng nhìn.
Vốn dĩ định cứ như thế rời đi, nhưng nhìn thấy điều hòa của phòng y tế hơi thấp. Lo lắng anh bị cảm còn chưa khỏe sẽ bện*** hơn. Đúng lúc trên giường bệnh bên cạnh có đặt một tấm chăn lông mỏng manh, liền rón rén đi qua, lấy xuống đắp lên người anh.
Hạc Lâm rất cao, là chuyện mà cô vẫn luôn biết rõ.
Nhưng khi anh ngồi nhưng cũng không thấp hơn mình, chuyện này khiến người ta hơi khó chấp nhận được.
Tạ Liễu Liễu đè xuống cảm giác không cam tâm ở trong lòng xuống, đắp kín cho anh, vừa định thu tay lại, thì trông thấy lông mi Hạc Lâm khẽ run.
Cô sững sờ, quên cả nhúc nhích.
Hạc Lâm thong thả mở mắt ra, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn thẳng về cô. Rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ, mang theo một chút ௱oЛƓ lung cùng mù mịt không hiểu, nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh, giọng nói khàn khàn, hỏi:
“Cậu đang làm gì thế?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.