Yến Hoa bắt taxi đi một đoạn thì xuống đi bộ. Con đường này đã bao lâu cô chưa đi rồi cô cũng không nhớ nữa. Từng thứ, từng thứ đã không còn như ngày xưa nữa rồi. Thời gian qua đi mọi thứ đều đã thay đổi, con người cũng đâu ngoại lệ. Khi cô tỏ tình với Trí Hoàng cô đã quyết định buông bỏ mọi thứ. Không muốn nhìn anh phải đau khổ, từ bỏ là giải pháp tốt nhất. Cũng không muốn bản thân cứ cố đấm ăn xôi một cách mù quáng như vậy nữa.
Do men say từng bước đi của cô cứ loạng choạng, mắt cũng mờ ảo với mọi thứ cô dường như thấy một thân ảnh quen thuộc, lại thấy một luồng sáng vô cùng mạnh mẽ đang lao thẳng về phía anh trong tiếng kêu inh ỏi nhưng anh dường như không hề nghe tiếng.
- Anh... Hiếu... Cẩn thận... Rầm... Vèo... Vèo... Vèo...
- Yến Hoa, cố lên em nhất định không được ngủ... Bác sĩ cô ấy... - trên chiếc xe cứu thương các bác sĩ không ngừng dùng tay vận động... Mùi máu tanh sặc sụa trong đêm tối... Cô nhẹ nhàng mỉm cười nhìn anh.
- Anh... Em... Xin... Lỗi... - cô cố gắng mấp máy môi. Thật chậm, thật chậm chỉ sợ anh không nghe tiếng- những tấm ảnh.... Là em... Làm... Giả... Hết... Chị Nhi... Không hề... Phản... Bội anh... - cô khó nhọc nói từng chữ... Câu nói của cô như tiếng sét đánh ngang bầu trời trong xanh làm anh ૮ɦếƭ lặng... Chiếc giường được đẩy vào phòng cấp cứu. Chỉ còn mình anh... Trong đêm tối mịt mù... Một đêm thật dài...
. . .
- Cô ấy... Tại sao? - Trí Hoàng đau đớn đấm mạnh vào tường. Anh còn đang chờ buổi hẹn hò của cô cơ mà. Vì sao vừa nói yêu anh xong đã nằm im lặng trong phòng cấp cứu như vậy....?
- Tao xin lỗi...
1 tiếng... 2 tiếng... 4 tiếng... 6 tiếng... Cuối cùng hai người cũng chờ được một tiếng tính mạng cô ra khỏi quỷ môn quan. Cánh cửa mở ra mang theo cô ra ngoài.
- Bác sĩ cô ấy sao rồi- Trí Hoàng chạy vội tới nắm lấy cổ áo vị bác sĩ vừa bước ra- Nếu cô ấy có mệnh hệ gì ông cũng đừng hòng sống tốt. Ông bác sĩ cũng không hề tỏ ra hoảng hốt chỉ thở dài lắc đầu.
- Cái này chỉ còn có thể phụ thuộc vào Ham mu*n sống của bệnh nhân. Chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức.
Yên Hoa được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Hai người đàn ông trầm mặc dõi theo bóng cô xa dần.
. . .
Yến Hoa ở trong bệnh viện đã có Trí Hoàng chăm sóc. Anh cũng đã phát hiện ra những tấm ảnh ghép trong máy tính của Yến Hoa. Mọi chuyện xảy ra lại khác xa sự thật như vậy...!
BỐp.... Cánh cổng nhà nó vừa được mở ra anh đã hứng một cú đấm vào mặt, sau đó là lưng bụng anh cũng không hề né tránh và phản kháng.
- Anh cho em gặp Nhi một lần được không? - anh không còn chút sức lực nằm trên mặt đường thở dốc.
- Cậu còn dám vác mặt tới đây đòi gặp nó sao? Cậu có biết nó đã khóc như thế nào không? Cậu... - Gia Hưng không ngừng giận dữ, phát tiết lên người anh...
- Anh mau dừng tay lại- Nhật Hạ chạy từ trong nhà ra thấy cảnh này thì hoảng hốt. Giữ lấy Gia Hưng.
- Anh vào nhà trước đi để em nói chuyện với cậu ấy- Nhật Hạ đẩy Gia Hưng vẫn còn giận vào trong nhà.
Quán cà phê gần đó.
- Tất cả mọi chuyện là như vậy đó. Cậu tự quyết định đi. Tôi cũng không biết Nhi đã đi đâu. Nếu hai người còn có duyên thì ắt sẽ gặp lại thôi- Nhật Hạ đem tất cả mọi chuyện kể lại cho hắn nghe một lượt. Khuyên anh vài câu rồi ra về.
Quán vốn đông khách vì sao anh lại cảm thấy cô đơn, lạc lõng đến vậy. Anh gửi tầm mắt nơi khoảng trời ngoài cửa sổ mới chợt nhận ra những cơn mưa phùn, hạt mưa nhẹ rơi trên khung cửa sổ, đã là tiết trời cuối đông rồi sao?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.