-Ái Hân! Em nghĩ giữa chúng ta có thể thử không?
Tôi không tập trung, tâm trạng cứ lơ lửng. Cho đến khi anh lớn tiếng gọi.
-Ái Hân!
-Hả? Anh Hạo vừa mới nói gì?
Anh kiên nhẫn lặp lại.
-Em nghĩ chúng ta có thể thử không?
-Thử cái gì?
Tôi có chút sững người.
-Thử yêu nhau, theo đúng ý nguyện của hai nhà mong muốn!
Tôi đờ mặt giây lát.
-Anh đùa ư? Đừng vì hai nhà cố gắng tác hợp mà anh đành miễn cưỡng hẹn hò với em chứ?
Anh buông chiếc đĩa trong tay xuống.
-Thật ra anh thấy chúng ta rất đẹp đôi, không phải là không thể thử. Em có thể hẹn hò với anh không? Qua một thời gian nếu cảm thấy không thích hợp, thì cứ ngừng lại mối quan hệ này.
Tôi chớp mắt nhìn anh.
Thật ra vì sao chúng tôi ngày hôm nay lại ngồi cùng tại chỗ này để dùng cơm, thì cũng chính là vì thuận theo hai bên gia đình sắp đặt. Mẹ anh và mẹ tôi là bạn thân của nhau từ hồi còn đi học, cả hai đã từng ăn chung ngủ chung, đến lớn sau khi lấy chồng còn lặp ra thoả thuận.
Nếu sinh được một gái một trai, thì sau này cho chúng nó kết hôn. Đúng là ông trời đã thuận theo tâm nguyện, bây giờ cả hai chúng tôi đều đến tuổi lặp gia đình nên hai bà mẹ lại hết lòng tác hợp chúng tôi hẹn hò với nhau.
-Xin lỗi! Em cảm thấy giữa chúng ta không hợp.
Anh hơi bất ngờ.
-Chưa thử làm sao biết!
Tôi bắt đầu nói tiếp.
-Anh tuổi gì?
-Anh tuổi tý!
Anh rất hợp tác trả lời, tôi thuận thế liền lôi *** ra phì phèo ở trước mặt anh.
-Vậy thì không hợp rồi, tôi tuổi sửu. Trâu và chuột đời này là kẻ thù của nhau!
Tôi nhìn sang cửa kính, bóng dáng tôi hắt trên đó trong càng lạ lẫm. Tóc bù xù, mặt đen, mắt thâm quần. Bộ dạng xấu đến ma chê quỷ hờn khiến người khác phát nôn, chỉ có anh là kiên nhẫn ngồi với tôi lâu đến như vậy.
Anh cười môi càng đậm.
-Tôi không mê tín dị đoan.
Anh vừa nói, tay vừa xấn tới đem *** của tôi vứt vào sọt rác dưới chân. Còn không ngừng dặn dò.
-Không biết hút thì đừng giả vờ!
Tôi nghe anh nói, mặt càng chuyển sắc. Chẳng lẽ bị nhìn ra rồi sao?
Ở cách đó không xa, Bảo Châu cô bạn thân của tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phẫn nộ. Nó chỉ hận không thể vả vào cái bộ mặt như quỷ này của tôi, tôi đi hẹn hò mẹ liền dặn Bảo Châu đi theo căn chừng tôi, chỉ sợ tôi gây hoạ doạ người ta chạy mất dép.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, tay đặt lên bàn kiên định hỏi anh.
-Anh rốt cuộc thấy em và anh có chỗ nào hợp hả? Em từ đầu đến chân có chỗ nào xứng với một người đẹp trai như anh chứ?
Anh cười.
-Anh thấy em rất đáng yêu!
-Đáng yêu chỗ nào hả?
Anh giống như là đang kiềm chế để không bậc ra tiếng cười.
Tôi thở hắt, cố ý lấy bật lửa ra định châm thêm một ***. Thì anh ta lên tiếng, khiến tôi đờ người.
-Lần đầu hẹn hò, lại cố ý trang điểm thành gương mặt xấu xí. Một cô gái như vậy không phải rất đáng yêu sao?
Ôi trời! Bị nhìn ra rồi.
Tôi thật sự khâm phục tính tốt của anh, bàn tay cầm bật lửa khẽ run lên, tôi thầm nghĩ giả bộ thế này để dọa anh mà thôi, suốt nửa tiếng gặp mặt, tôi cố tình vạch ra chiến thuật cho riêng mình, cố ý đến trễ, cố ý không coi ai ra gì, hiện giờ lại ra vẻ phong trần, nhưng thái độ của anh ta lại điềm nhiên như không, chiêu này có thể hù dọa khoảng mười mấy tên đi xem mắt chạy mất, mà đối với người đàn ông tên Lâm Hạo ở trước mặt này lại không có tác dụng gì. Còn bị anh nhìn ra sở hở, tôi thật muốn tìm cái hố từ chôn chính mình cho rồi…
-Anh biết hết rồi, vậy em cũng không giả vờ nữa. Em thật ra vẫn chưa nghĩ đến chuyện lấy chồng, sinh con, em vẫn còn muốn phát triển sự nghiệp.
Anh gật đầu.
-Anh hiểu rồi, nhưng anh thật sự muốn em có thể cho chúng ta một cơ hội. Em nhìn kĩ anh xem, anh 27 tuổi có nghề nghiệp ổn định, chẳng lẽ vẫn không vừa mắt em sao?
Tôi liền xua tay.
-Không phải… Chỉ là…
-Không phải là được rồi. Anh cũng không miễn cưỡng em đâu, nếu không thể hẹn hò vậy thì làm bạn có được không?
Nghe anh nói, tôi thở phào nhẹ nhõm.
-Được chứ? Em rất hân hạnh khi được làm bạn với anh.
Anh nhìn tôi một lúc.
-Em hiện tại đang làm ở công ty nào?
-À! Em làm bên mô giới bất động sản, công ty PR.
Anh có chút bất ngờ.
-PR ư? Rất có triển vọng đấy!
Tôi cười khách sáo.
-Em ngày ngày chạy vại kiếm vài hợp đồng về cho công ty, hưởng được chút tiền hoa hồng! Nếu chăm chỉ thì cuộc sống cũng có chút ổn định.
Anh gật đầu, định nói gì đó thì chuông điện thoại của tôi vang lên. Nhìn vào màn hình điện thoại, tôi bất giác quay đầu nhìn về phía Bảo Châu đằng đó, ánh mắt nó nhìn tôi như cảnh cáo tôi ăn nói cho cẩn thận, tránh nói năng khiến bản thân bị mất điểm trước mặt anh.
Tâm nguyện lớn nhất của Bảo Châu, chính là hi vọng tôi lấy được một người chồng tốt.
Tôi theo phản xạ quay sang nhìn anh, anh càng nén cơn cười châm chọc tôi.
-Xem ra cô bạn của em còn sốt sắn hơn cả em nữa! Em nên hợp tác một chút để cô bạn của em đỡ phải lo lắng.
Tôi cười càng ngượng ngùng. Bữa cơm gần như kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, phần lớn đều là Lâm Hạo nói, Ái Hân lắng nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ phát biểu chút ý kiến. Sau khi dùng bữa tối xong, anh nằng nặc đòi đưa tôi về nhà.
Tôi vốn muốn từ chối, còn định lấy Bảo Châu ra làm lá chắn, ai ngờ nó vừa nghe Lâm Hạo muốn đưa tôi về liền vui như trúng số, liền chạy mất bỏ lại tôi, khiến tôi bất đắc dĩ để anh đưa về tận nhà.
Lúc xe dừng trước nhà, anh quay sang còn nói thêm một câu.
-Lần sau gặp lại, anh hi vọng em sẽ không trang điểm thành ra như vậy để doạ anh!
Tôi cười.
-Nhìn anh cũng đâu có sợ!
Lúc tôi và anh nói chuyện, mẹ tôi thấy xe anh đỗ trước cửa còn vui vẻ nói vọng ra.
-Lâm Hạo! Vào nhà uống chút nước hả về nè con.
Anh cúi đầu lễ phép.
-Hẹn dịp khác nhé dì Mai, con còn có việc xin được về trước. Hôm nào dì sang nhà chơi, thì dẫn Ái Hân đi cùng nhé, em ấy rất đáng yêu.
Mắt mẹ tôi sáng rực.
-Được chứ? Vậy hẹn gặp lại ở nhà con nhé…
Anh trước khi lái xe rời đi, còn không quên nói với tôi với cái giọng rất dịu dàng.
-Anh về đây, hẹn gặp lại.
-Vâng! Tạm biệt.
Tôi định đi vào nhà, cổ tay đã bị anh kéo lại.
-À, Ngủ ngon nhé!
-Vâng!
Xe anh mất hút trên đường lớn, tôi vào bên trong mẹ liền kinh ngạc nhìn tôi.
-Ôi trời! Mầy lại quậy cái gì vậy? Đi hẹn hò lại trang điểm thành cái bộ mặt này hả con.
Mẹ nhăn nhó, lườm tôi.
Tôi nũng nịu bĩu môi một cái.
-Mẹ… Chẳng phải anh ấy đã nói là con rất đáng yêu sao? Anh ấy thích con trang điểm như vậy.
-Sao? Hai chúng mầy điên hết rồi à, gu gì lạ lùng thế?
Mẹ ngơ ngác nhìn tôi đi lên phòng.
***
Lâm Hạo về đến nhà, nhớ lại cảnh tượng gặp Ái Hân lúc nãy trong lòng càng vui vẻ. Anh đỗ xe bên ngoài, đi vào nhà mẹ anh đã ra đón niềm nở hỏi anh.
-Hạo! Sao rồi! Sao rồi! Con bé có hợp ý con không hả?
Anh cười cười.
-Đúng như mẹ nói, cô ấy quả thật rất đáng yêu!
Mẹ anh nghe vậy càng cười lớn.
-Mẹ đã bảo con rồi mà, Ái Hân là một cô gái rất vừa lòng người khác! Vậy chuyện kết hôn này cứ để mẹ lo liệu nhé.
-Từ Từ đi mẹ, chúng con cũng cần phải có quá trình tìm hiểu đã!
Mẹ anh cười trừ, tỏ ý càng hài lòng…
Chuyện kết hôn, bọn trẻ không vội nhưng người lớn lại rất vội. Muốn nhanh chóng tác hợp để hai đứa trẻ đến với nhau, sau đó thì sinh con đẻ cái, mỗi lần nghĩ đến chuyện có cháu ẩm bồng hai bà mẹ không kiềm được sự phấn khích…
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.