Bên đường không thiếu những bóng ma vật vờ, có người toàn thân máu me, có người thân xác không đủ.
Tôi nhìn lại mình, may mắn vẫn y nguyên như lúc còn ở dương gian.
Lúc cúi đầu nhìn xuống, tôi phát hiện bên vai mình có một vết đỏ tươi như máu, giống như một ấn kí nào đó.
"Đây là cái gì?"
Tôi giật giật áo anh.
"Ấn kí."
Tôi biết, nhưng tại sao nó lại xuất hiện trên cơ thể tôi.
Vả lại, hình như chỗ này vừa bị anh hôn qua.
"Nó có tác dụng gì vậy?"
Anh híp mắt lại, rồi đột nhiên đổi chủ đề.
"Biết anh tên là gì không?"
Tôi cứng họng, hình như không biết, nhưng tôi vẫn vặn lại.
"Anh cũng đâu biết tên tôi."
Bạn đang đọc truyện tại Novel79.Com, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari"Du Nguyệt, hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp Đại Học XX, đang tìm việc làm, năm mười bốn tuổi có cảm tình với cậu bạn thanh mai trúc mã, mười tám tuổi yêu đương với học trưởng cùng trường, hai mươi tuổi chia tay người đó, và hiện tại đang là vợ tôi."
Lúc nói ra quá trình yêu đương của tôi, hình như anh không được vui vẻ cho lắm thì phải.
"Tôi là chồng em, tên Lục Thiếu Thành."
Anh xoa xoa đầu tôi, tôi muốn tránh đi nhưng bị anh giữ lại.
"Nếu em dám tránh ra thì anh sẽ ném em xuống đó."
Anh chỉ chỉ tay về phía sau, tôi ngẩng đầu lên theo hướng anh chỉ.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân tôi rùng mình, là một đám người máu me rùng rợn như zombie.
Tôi không chỉ sợ ma, mà tôi còn sợ máu, ngay lập tức, tôi không dám động đậy nữa, sợ anh nói là làm.
Anh vỗ vỗ đầu tôi.
"Ngoan lắm, nếu đêm tân hôn em cũng ngoan thế này thì rất tốt."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.