"Lúc sống tôi không có được em, vậy khi ૮ɦếƭ em cũng đừng hòng tới bên người khác."
Hơi lạnh đó lại phả vào cổ tôi, anh cúi đầu xuống, in lên đó một nụ hôn.
Tôi giật mình đẩy anh ta ra, lần này anh rất tự nhiên mà thả tay, không ôm cứng tôi như trước.
Anh cũng mặc cho tôi chạy đi, nhìn vẻ mặt anh chính là \'tôi xem em có thể chạy đi đâu\'.
Thế gian rộng lớn như vậy, trốn khỏi anh là việc quá dễ dàng.
Nhưng mà....
\'Cốp\'
Lúc đang chạy, đầu tôi ***ng vào một vật thể gì đó.
Tôi dơ tay kiểm tra vị trí kia, là một tấm chắn trong suốt, cách người đàn ông kia vài mét.
Tôi nghi anh dở trò quỷ.
"Rốt cuộc anh có ý gì?"
Bằng một sức mạnh nào đó, anh dễ dàng đưa tay kéo tôi lại gần.
"Em không thể cách xa tôi năm mét."
Nếu tôi còn sống, tôi nhất định sẽ mắng anh là đồ điên, nhưng bây giờ tôi chỉ là một hồn phách, tôi không dám lớn miếng quát anh.
"Đi thôi."
Anh ôm tôi ra ngoài, từ lúc ૮ɦếƭ đi đến giờ, tôi chưa từng ra ngoài nắng, tôi sợ ánh sáng đó sẽ đốt cháy tôi.
"Đừng sợ."
Anh ôm lấy tôi, tôi muốn giãy ra thì....
\'Bốp\'
"Này, ai cho anh đánh ௱ô** tôi."
"Em mà ngoan ngoãn thì ai đánh em."
Được rồi, anh muốn làm gì thì làm đi.
Chắc làm ma cũng không thể ૮ɦếƭ thêm lần nữa đâu nhỉ.
Chẳng mấy chốc, anh đã dừng lại, nhưng vẫn không chịu thả tôi xuống.
Xung quanh là nhà cửa mang theo hơi thở cổ xưa, có một vài người chạy tới đón anh, còn rất lễ phép gọi.
"Thiếu gia."
Cái gì thiếu gia? Anh ૮ɦếƭ rồi mà vẫn là người có chức có quyền à?
Tôi ngẩng đầu nhìn ra xa, đúng lúc có một cậu nhóc....ma đang làm trò kinh dị.
Tôi thấy cậu ấy bẻ đầu mình xuống...làm bóng chuyền, cậu nhóc phía đối diện cũng rất hăng hái mà đánh bóng trở lại.
Trong lúc đó, tôi thấy cái đầu đó còn nở một nụ cười...thân thiện.
"A....."
Tôi sợ ma.
Hình như tôi cũng là ma.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.