"Nguyệt Nhi, em không được đi, vật đính ước giữa hai ta, anh vẫn còn giữ."
Vật đính ước?
Vật đính ước gì?
Tôi vốn không quen hắn, sao có thể đính ước.
\'Ầm.\'
Khói bụi lại bốc lên cùng tiếng vang mạnh, tôi giật mình quay sang thì thấy Lục Thiếu Thành đã giận dữ quăng Trịnh Khắc Đình về phía sau.
"Đi đi."
Giọng anh lạnh nhạt, tôi biết anh đang nói tôi mau mau rời khỏi đây.
Tôi không muốn biết chuyện xảy ra với Trịnh Khắc Đình, linh tính tôi mách bảo chuyện này không mấy tốt lành.
"Không được đi."
"Nguyệt Nhi, em còn nhớ không, vài đêm trăng rằm năm mười sáu tuổi của em, chính em đã trao cho anh cây trâm này làm kỉ vật."
Trịnh Khắc Đình dù sao cũng là một linh hồn mạnh, không vì một đòn của Lục Thiếu Thành có thể khiến hắn ngã xuống.
Nhắc đến vật đính ước lại làm tôi hoang mang.
Bạn đang đọc truyện tại Novel79.Com, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và SafariMười sáu tuổi?
Cây trâm nào?
Tôi không trao cho ai bất kì một cây trâm nào cả.
Thấy tôi mù mịt, Trịnh Khắc Đình lại nói.
"Chắc Nguyệt Nhi không nhớ, kiếp trước em được hứa hôn cho anh, nhưng lại bị phá đám, em ૮ɦếƭ, còn anh ở lại báo thù. Lúc anh muốn xuống đây tìm em thì em đã đi đầu thai rồi."
Nhắc đến quá khứ khiến khuôn mặt Trinh Khắc Đình như phủ một tầng băng mỏng, lạnh lẽo và khiến người ta sợ hãi.
Tôi quyết định xoay người rời đi.
Tôi không muốn nghe.
Cũng không muốn hiểu.
Kiếp trước là kiếp trước.
Kiếp này là kiếp này.
Tôi không cần ở bên cạnh hắn, nếu chi tôi chọn lựa, tôi thà chọn Lục Thiếu Thành, vì ít nhất, anh mang lại cho tôi cảm giác an toàn.
Còn Trịnh Khắc Đình bệnh hoạn đến mức Gi*t ૮ɦếƭ tôi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.