Chương 89: Ngọt ngào
"Sư tỷ..." Người kia say rượu ôm lấy Ngân Tranh, vùi đầu vào cổ cô ấy, hơi thở ngát hương lan, phả trên da thịt Ngân Tranh, từng cơn run rẩy, Ngân Tranh đỡ lấy eo Thẩm Khinh Vi, nghe thấy Thẩm Khinh Vi nói: "Em rất thích sư tỷ."
"Em muốn ở bên sư tỷ." Nói xong Thẩm Khinh Vi thò đầu ra từ cái ôm của Ngân Tranh, đột nhiên cười lên: "Không đúng, em đã ở bên sư tỷ rồi mà, sư tỷ là của em."
Gương mặt hồng hào, đôi má ửng lên vệt đỏ, đôi mắt nhuộm lên vệt nước, sáng long lanh, da dẻ Thẩm Khinh Vi trắng trẻo mặt mày như hoa đào, tuy say rượu nhưng không hề khiến người ta ghét bỏ, Ngân Tranh yêu thương ôm lấy cô, nói: "Khinh Vi, sư tỷ dìu em đi nghỉ."
"Được." Thẩm Khinh Vi nấc cục, nói: "Sư tỷ đi nghỉ ngơi cùng em."
Ngân Tranh khẽ cười: "Được."
Cô ấy đỡ Thẩm Khinh Vi vào một phòng, trong phòng đốt hương, Ngân Tranh đặt Thẩm Khinh Vi xuống, đi tới bên bát hương, dập tắt nén hương đang cháy, rút một nén khác trong túi ra, cắt rách ngón tay nhỏ máu lên trên, máu thấm lên hương, lập tức bị hút lấy, sắc mặt Ngân Tranh tái nhợt, cơ thể lảo đảo, giống như chỉ cần một cái chớp mắt sẽ bị rút mất linh hồn.
Đợi tới khi Thẩm Khinh Vi trên giường mơ mơ màng màng gọi sư tỷ, Ngân Tranh mới đốt nén hương kia cháy lên, trong phòng phảng phất mùi hương không rõ tên, là mùi mà trước giờ Thẩm Khinh Vi chưa từng ngửi thấy, cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh.
"Sư tỷ." Thẩm Khinh Vi dang tay với cô ấy, nũng nịu nói: "Ôm em."
Ngân Tranh đáp ứng yêu cầu, chủ động ôm lấy Thẩm Khinh Vi, rồi kéo cô vào lòng, khẽ nói: "Khinh Vi, sau này phải nghe lời sư phụ, sư phụ và sư thúc thích uống trà, em nhớ phải pha trà cho hai người vào bảy giờ sáng hàng ngày."
Thẩm Khinh Vi nghe mà mù mờ, bản thân uống nhiều rượu, bên tai ù ù, mở mắt ra nhìn, lại thấy Ngân Tranh đang nói chuyện.
Từ khi nào sư tỷ nói nhiều như thế? Thẩm Khinh Vi cười, hai tay chọc lên má Ngân Tranh: "Sư tỷ, chị là giả đúng không?"
Ngân Tranh khựng lại, kéo lấy tay Thẩm Khinh Vi đang để trên mặt mình, khẽ nói: "Sư tỷ không phải giả."
"Em không tin." Thẩm Khinh Vi vô lại nói: "Em phải thử."
Nói xong Thẩm Khinh Vi liền hôn Ngân Tranh, vốn dĩ Ngân Tranh có thể lùi về sau tránh đi, nhưng cô ấy không động đậy, mặc cho Thẩm Khinh Vi hôn lên môi, đầu lưỡi dây dưa mấy giây, Thẩm Khinh Vi xác thực: "Là sư tỷ, sư tỷ ngọt ghê."
Ngân Tranh vuốt ve đỉnh đầu Thẩm Khinh Vi, tiếp tục nói: "Sau này sư phụ và sư thúc cãi nhau, em nhất định phải khuyên sư thúc, đừng khuyên sư phụ, sư phụ giữ thể diện lắm."
"Vâng." Cũng chẳng biết Thẩm Khinh Vi có nghe lọt tai hay không, gật đầu: "Biết rồi."
Ngân Tranh chăm chú nhìn cô, sau đó hôn lên trán Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi chớp chớp mắt, trái tim động đậy, hai tay cô vòng qua cổ Ngân Tranh, nũng nịu nói: "Sư tỷ."
Lần này không đạt được ý đồ, Ngân Tranh kéo tay Thẩm Khinh Vi xuống, nghiêm túc nói: "Khinh Vi, sư tỷ phải đi rồi."
"Đi? Đi đâu?" Sắc mặt Thẩm Khinh Vi biến đổi, Ngân Tranh nhìn dáng vẻ rất buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng chống đỡ của Thẩm Khinh Vi, đau lòng nói: "Sư tỷ phải đi tới một nơi rất xa, sau này có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa."
Thẩm Khinh Vi lặng nghe như khúc gỗ, mấy giây sau mới ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu: "Sư tỷ, có phải em làm sai chuyện gì rồi không?"
"Không." Ngân Tranh vuốt ve những lọn tóc trước trán của cô: "Khinh Vi của chúng ta rất ngoan, rất ngoan."
"Vậy chị đừng đi." Thẩm Khinh Vi khóc lên, thanh âm nghẹn ngào: "Sư tỷ, sư tỷ..."
Ngân Tranh nghe mà đau lòng, cô ấy nhắm mắt, cúi đầu khẽ nói: "Ngoan, Khinh Vi, em buồn ngủ rồi, ngủ đi nào."
Cũng thật kì lạ, Ngân Tranh nói xong câu này, Thẩm Khinh Vi thật sự cảm nhận được cơn buồn ngủ ập tới, nhanh tới mức cô không chống đỡ được, không được, cô còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi sư tỷ, cô còn rất nhiều lời còn chưa nói.
Nỗi sợ to lớn dâng trào trong đáy lòng, dây dưa với cơn buồn ngủ đột ngột tới, trước mắt Thẩm Khinh Vi choáng váng, lời Ngân Tranh đột nhiên trở thành thuốc an thần, cô ૮ưỡɳɠ éρ để mí mắt không đóng lại, nhưng không còn sức lực, cuối cùng nặng nề ngủ mất. Ngân Tranh đặt Thẩm Khinh Vi nằm bằng trên giường, đắp chăn mỏng cho cô, rồi ngồi bên giường ngắm nhìn Thẩm Khinh Vi.
Từ nhỏ tới lớn, cô ấy nhìn Thẩm Khinh Vi trưởng thành, trí nhớ của Ngân Tranh tốt, cho nên có thể nhớ những chuyện từ rất lâu về trước, khi Thẩm Khinh Vi vừa tới Âm Dương Môn còn đỏ hỏn, be bé một nhúm, mỗi ngày cô ấy thấy hai người đàn ông có tuổi sư phụ và sư thúc bận trước bận sau, lúc thì đút sữa lúc thì thay tã, tới khi tắm rửa cho Thẩm Khinh Vi, hai người cảm thấy không thích hợp, cho nên giao cho một Ngân Tranh khi đó cũng chỉ là một đứa trẻ.
Lần đầu tiên Ngân Tranh tắm cho Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi bị sặc, sau đó bị cảm hơn một tháng mới khỏi, bản thân Ngân Tranh cũng chỉ là một đứa trẻ, vốn dĩ không biết chăm sóc trẻ con, Thẩm Khinh Vi liền lớn lên trong môi trường thần kì như thế.
Sau đó Thẩm Khinh Vi dần dần trưởng thành, tính cách không giống bất kì ai trong Âm Dương Môn, sư phụ và sư thúc thích yên tĩnh, ngay cả tính cách Ngân Tranh cũng lặng lẽ, không ồn ào, đúng giờ hoàn thành nhiệm vụ và bài tập mà sư phụ giao.
Nhưng Thẩm Khinh Vi không giống, cô chính là viên đá phá vỡ mặt hồ bình lặng, đột nhiên khiến Âm Dương Môn tươi sáng lại.
Thẩm Khinh Vi kéo Ngân Tranh trốn học, cùng nhau leo núi nghịch nước, cùng nhau leo vách núi hái quả, lúc quay về bị trừng phạt, mặt mày khóc lóc đẫm nước mắt, nhưng vẫn làm mặt quỷ với cô ấy, buổi tối không dám ngủ lén lút chạy tới bên giường Ngân Tranh, chống cằm ngắm cô ấy, nhịn một hơi, hỏi: "Sư tỷ, em sợ, em muốn ngủ chung với chị."
Thẩm Khinh Vi của khi đó, chính là tinh linh, khiến người ta không cách nào từ chối.
Giống hệt như hiện tại.
Ngân Tranh cúi đầu, ngón tay vuốt ve má Thẩm Khinh Vi, da dẻ mịn màng lại mềm mại, hương vị thuộc về thiếu nữ phả tới, Ngân Tranh suy nghĩ mấy giây mới cúi người xuống, hôn Thẩm Khinh Vi.
Giống như hôn lên người đẹp đang say ngủ.
Chỉ tiếc là cô ấy không phải người đánh thức người đẹp say ngủ, không phải là người tình bầu bạn cùng Thẩm Khinh Vi cả một đời.
Ngân Tranh lặng lẽ ngồi rất lâu, lâu tới mức bản thân đã nhớ lại những kí ức về Thẩm Khinh Vi những hai lượt, lúc này mới đứng dậy, đó là cô gái luôn đi sau lưng cô ấy, cuối cùng sẽ trưởng thành, sẽ độc lập đảm đương trách nhiệm.
Căn phòng tĩnh lặng, bên ngoài thỉnh thoảng truyền tới tiếng chó sủa cùng tiếng côn trùng, Ngân Tranh đứng dậy, đóng cửa sổ cho Thẩm Khinh Vi, cuối cùng nhìn Thẩm Khinh Vi đang ngủ trên giường, quay người rời đi.
Khi đi tới sân, từ xa xa đã nhìn thấy Hà Càn ngồi đó.
Bên cạnh Hà Càn là chiếc bàn vuông nhỏ, hai chiếc ghế, hai chén rượu, một vò rượu, còn có một đĩa lạc, nghe thấy sau lưng có âm thanh, Hà Càn cũng không quay đầu lại: "Lại đây ngồi đi."
Ngân Tranh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ông, Hà Càn quay đầu: "Khinh Vi ngủ rồi à?"
"Vâng." Nghĩ tới dáng vẻ nghịch ngợm của Thẩm Khinh Vi, sau này không thấy được nữa, không nghe được Thẩm Khinh Vi ngọt ngào gọi bản thân là sư tỷ, Ngân Tranh đột nhiên đỏ hốc mắt, trước nay cô ấy chín chắn, không biểu lộ bất kì cảm xúc nào trước mặt người khác, nhưng hiện tại không khống chế được, Ngân Tranh quay đầu đi, gạt đi giọt nước nơi khóe mắt.
Hà Càn khẽ thở dài, cúi đầu muốn rót rượu cho Ngân Tranh, Ngân Tranh giơ tay: "Sư phụ, con không uống được."
"Thôi bỏ đi, sư phụ cũng không miễn cưỡng con." Hà Càn nói: "Ngân Tranh, con vẫn luôn có chính kiến của mình, sư phụ không can thiệp vào quyết định của con, nhưng lần này, sư phụ phá lệ."
Tiếc là phá lệ cũng tới muộn, Ngân Tranh đã hạ trùng sinh tử, không ai có thể hóa giải, đại hạn sắp tới trong hai ngày này của Thẩm Khinh Vi, cũng chính là thời gian Ngân Tranh rời đi.
Hai người hiểu rõ trong lòng, chỉ có kẻ ngốc Thẩm Khinh Vi kia vẫn vui vẻ, đây cũng là điều Ngân Tranh muốn thấy, cô ấy hi vọng trước khi rời đi vẫn có thể nhìn thấy Thẩm Khinh Vi vui vẻ như thế, mà không phải một Thẩm Khinh Vi khóc lóc.
Nói Ngân Tranh có tình có nghĩa, thật ra bản thân cô ấy vô cùng ích kỉ.
Hà Càn xua tay, hỏi: "Cuối cùng muốn đi đâu?"
Ngân Tranh quay đầu: "Sư phụ thì sao ạ?"
Hà Càn nói: "Ở đây đi, ngắm núi, nhìn sông."
Đột nhiên Ngân Tranh cảm thấy như thế cũng không tệ, chỉ là cô ấy vẫn muốn trước khi rời đi, sẽ về thăm bố mẹ, Hà Càn gật đầu: "Cũng đến lúc phải về rồi."
Nói xong ông nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi Ngân Tranh: "Khinh Vi đã gặp mẹ con bé chưa?"
Ngân Tranh khựng lại, nghĩ tới chuyện mẹ đẻ Thẩm Khinh Vi gặp phải, khó chịu không nói thành lời, gật đầu, nói: "Vâng, thời gian trước đã gặp rồi."
"Con bé vốn dĩ là âm thai, vốn dĩ không thể sống được." Hà Càn nói: "Biết ai đưa nó tới Âm Dương Môn không?"
Ngân Tranh không hiểu: "Không phải sư phụ ra ngoài đưa về sao ạ?"
"Không phải." Hà Càn lắc đầu: "Là có người đưa tới cổng Âm Dương Môn."
Người đó và ông đấu nhau cả đời, hiện tại đang bị phong ấn trong cơ thể ông, Hà Càn nói: "Biết tại sao lại có những chuyện như âm trạch, Đô Đại không?"
Ngân Tranh nắm bắt trọng điểm trong hoang mang: "Lẽ nào là..."
"Đúng thế." Hà Càn khẳng định nói: "Khinh Vi là người đó đưa tới, âm thai cũng có thể sống được, hơn nữa còn chất dẫn linh thể tốt nhất, Khinh Vi là người đầu tiên bị sửa đổi mạng số."
Bị sửa sổi mạng số, sinh vào ngày âm âm lịch, hơn nữa còn thành công, người đó nhìn thấy Thẩm Khinh Vi có thể bình an trưởng thành, càng cảm thấy bản thân mình làm đúng, cho nên muốn tạo ra người thứ hai, thứ ba, ông ta đã bước trên con đường sai trái, càng làm càng sai.
Vấn đề làm phiền Ngân Tranh rất lâu, cuối cùng cũng có thể giải thích, thì ra là như thế, cô ấy gật đầu nhấc cốc lên nhấp một ngụm, rượu lành lạnh, cùng mùi hương hoa thoang thoảng.
Ngân Tranh không thích uống rượu, nhưng cô ấy uống cạn một chén, giơ chén với Hà Càn: "Sư phụ, con quên mất, cảm ơn sự chăm sóc của người trong suốt những năm qua."
Hà Càn nghiêng đầu nhìn Ngân Tranh một cái: "Ngân Tranh này..."
Ngân Tranh vẫn giơ chén: "Sư phụ, cạn chén."
Hà Càn không nói lại được cô ấy, dứt khoát cầm chén lên, chạm cốc với Ngân Tranh, âm thanh lảnh lót.
Ngân Tranh ngửa đầu uống cạn một chén, lại rót thêm đầy hai chén, đưa cho Hà Càn: "Chén thứ hai, là kính sư thúc, sư thúc không ở đây, nhờ sư phụ nhận giúp con."
Hàn Càn chăm chú nhìn cô ấy, ánh mắt trong suốt, không có ý say, mấy giây sau ông gật đầu, giơ cốc lên, một hơi uống cạn.
"Chén thứ ba này, con uống."
Là cho Khinh Vi.
Sau khi Ngân Tranh đặt chén xuống, nhìn Hà Càn, nói: "Sư phụ, người biết tính cách của Khinh Vi, từ bé đã vô pháp vô thiên, vừa ham chơi lại tùy hứng, chỉ có sư thúc quản em ấy, con không yên tâm, sau này nhờ sư phụ chăm sóc cho em ấy nhiều hơn."
"Ngân Tranh!" Sắc mặt Hà Càn biến đổi, ánh mắt nghiêm khắc.
Ngân Tranh nói tiếp: "Sư thúc tìm được mấy đứa trẻ tư cách không tệ, sư phụ vẫn chưa già, dạy dỗ thêm đồ đệ, hoàn toàn kịp. Sư phụ, con không còn nhiều thời gian nữa, người thì khác, sư thúc thường nói, không cần hi sinh vì chuyện không cần thiết, Âm Dương Môn không thể mất đi hai người cùng một lúc."
Hai mắt Hà Càn nhìn Ngân Tranh chăm chăm, mặt mày nhíu lại.
Ngân Tranh ngẩng mắt lên, dưới ánh trăng, chiếc áo trắng của cô ấy như tuyết, trời quang trăng sáng, ánh mắt bình tĩnh lại lạnh lẽo, không có gì khác với trước kia, nhưng trong mắt nhiều thêm đôi phần quyết đoán, cô ấy nói với Hà Càn: "Sư phụ, dẫn người kia vào trong cơ thể con, để con phong ấn ông ta."
Hà Càn im lặng không nói, sắc đêm thăm thẳm, ánh sao lấp lánh.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.