Chương 83: Ngọt ngào
"Tiểu tam gì cơ?" Không khí yên tĩnh, bốn bề lặng lẽ mấy giây, cuối cùng cũng có người hỏi ra, bọn họ nhìn về phía thư kí Lâm, hỏi: "Cô..."'
Triệu Bình lạnh lùng lên tiếng: "Chuyện gì thế?"
Trước kia ai không biết bà thích Tiểu Hoa, loại yêu thích dành cho em gái, Tiểu Hoa từ nông thôn lên thành phố, học vấn không cao, nhưng tính cách tốt, chăm chỉ ham học, làm việc lại rất chu đáo, cho nên tiến bộ vượt bậc, trước kia bà thật sự đã nghĩ nếu thành lập công ty sẽ để Tiểu Hoa làm quản lí, bà cảm thấy Tiểu Hoa thích hợp, sau đó Tiểu Hoa từ chức ở nhà, bà còn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cho nên đối xử với Lão Châu càng thêm tốt.
Tốt đến nỗi người này không cần mặt mũi, lại dám lén lút qua lại với thư kí ngay trước mắt bà?
Triệu Bình tức giận, không chỉ vì hành vi của Lão Châu, mà còn vì bất bình thay Tiểu Hoa, bà lạnh lùng nhìn Lão Châu: "Chuyện gì thế, nói đi!"
Châu Thanh Dã lắp bắp, ông ta rất muốn giải thích, nhưng khi đối diện với ánh mắt sáng tỏ của Ngân Tranh, tất cả lời giảo biện đều trở nên vô lực, Thẩm Khinh Vi thấy vậy phì cười: "Còn có thể có chuyện gì chứ? Hai người Ng*ai t*nh với nhau ấy mà!"
Đối với loại người này, Thẩm Khinh Vi rất khinh thường.
Những thư kí khác lắc đầu: "Không phải chứ, thư kí Lâm vừa nói với chúng tôi, bạn trai cô ấy đã cầu hôn rồi mà?"
Dù thế nào cũng không phải là phó tổng!
Thẩm Khinh Vi nói: "Đúng thế, kiểm tra ra có thai, có thể không cầu hôn chăng?"
Sắc mặt thư kí Lâm càng trắng hơn, cơ thể loạng choạng lùi sau hai bước, ánh mắt xung quanh sắc như dao, so sánh với sự quan tâm lúc trước từ đồng nghiệp, vì thấy cô ta nhỏ tuổi, cho nên rất chăm sóc, nhưng hiện tại từng ánh mắt đều giống như mỏ hàn nóng rực, ụp lên mặt cô ta, đau tới hoảng hốt, cũng nóng tới hoảng hốt.
"Có thai?" Cô gái ngồi bên cạnh thư kí Lâm hỏi: "Là vậy à?"
"Cô mang thai con của phó tổng?"
Mọi người vẫn không dám tin, thư kí Lâm là sinh viên mới tốt nghiệp, còn chưa được đôi năm, nhưng mọi người đều chăm sóc cô ta, lần này tới công ty mới, vốn dĩ cô ta không có tư cách, nhưng mọi người đều nói giúp cô ta với tổng giám đốc Triệu, chỉ vì lí do thư kí Lâm nói nhà bạn trai cô ta ở gần đây.
Không ngờ chẳng phải vì nhà bạn trai gần, mà là vì đối tượng Ng*ai t*nh ở trong công ty, còn là cấp trên của bọn họ.
Chuyện này có chút ghê tởm lòng người.
Mọi người nhìn thư kí Lâm, bình thường đều là bạn tâm giao, nhưng hiện tại lại thấy lạnh lẽo, mọi người hỏi: "Có phải thật không?"
"Tôi nói rồi mà, cứ mỗi lần nói tới bạn trai cô, cô đều chuyển chủ đề, hơn nữa lâu như thế, ngay tới một bức ảnh cũng không cho chúng tôi nhìn, hóa là chính là người quen của chúng ta."
"Cô có thể diện không thế? Tuổi Châu Thanh Dã có thể làm bố cô đấy, cô cũng có thể ra tay được à?"
Khi mọi người tức giận, sẽ có chút mất lí trí, thư kí gọi thẳng tên Châu Thanh Dã, khiến sắc mặt Châu Thanh Dã vô cùng khó coi, ông ta nhanh chân đi hai bước tới trước mặt thư kí Lâm, nói: "Tổng giám đốc Triệu, chuyện này tôi sẽ báo cáo riêng với chị, chúng ta..."
"Báo cáo riêng?" Triệu Bình lạnh lùng cười thành tiếng: "Báo cáo riêng thì không cần, nói đi, cũng không phải ngày đầu tiên chúng ta biết nhau, mọi người cũng không phải ngày đầu quen biết, có gì không thể nói chứ?"
"Sao rồi? Làm chuyện nhơ nhớp, lại sợ người ta vạch trần?"
Châu Thanh Dã đứng thẳng lưng, thư kí Lâm ở sau lưng ông ta run rẩy, chọc lên lòng bàn tay mình, mặt tái nhợt, sắc môi không thấy máu, ánh mắt cô ta liếc tới Triệu Bình, nhưng phát hiện Triệu Bình đang nhìn mình, ánh mắt đó, vừa căm ghét vừa ghê tởm, cô ta liền cảm thấy bản thân là thứ dơ bẩn.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim bị dìm sâu xuống địa ngục.
Cô ta nhỏ tiếng nói: "Tổng giám đốc Triệu, xin lỗi."
"Xin lỗi?" Triệu Bình hỏi: "Xin lỗi ai? Xin lỗi tôi à? Tôi không phải bố mẹ cô, không quản được chuyện cô yêu đương, nhưng cô thật sự có lỗi với Tiểu Hoa, cũng có lỗi với từng người trong phòng thư kí đã suy nghĩ cho cô."
Thư kí Lâm cắn môi, đau đớn, đau tới mức nước mắt cô ta ào ào, mọi người nhìn dáng vẻ này của cô ta, yêu thương trước kia trở thành ghê tởm, buồn nôn nhất kẻ giả vờ đáng thương, ghê tởm nhất kẻ làm tiểu tam, làm tiểu tam của Châu Thanh Dã, còn ghê tởm hơn ghê tởm.
Mọi người đều nhìn cô ta bằng ánh mắt không vui, một thư kí không nhịn được nói: "Tổng giám đốc Triệu, em muốn ra ngoài hóng gió."
Mọi người đều thật lòng coi thư kí Lâm là chị em, nhất thời cảm xúc phức tạp, Triệu Bình nói: "Các cô ra ngoài hết đi."
Mọi người nhìn sang nhau, nối đuôi nhau đi ra ngoài, người phụ nữ ngồi đối diện thư kí Lâm nhìn cô ta một cái thật sâu, thư kí Lâm mở miệng: "Chị Ngô..."
Chị Ngô cũng không thèm nhìn cô ta, lướt qua người cô ta, ánh mắt lạnh lùng, cả phòng thư kí hồi phục yên lặng, Thẩm Khinh Vi còn muốn tiếp tục xem kịch, nhưng Ngân Tranh hỏi: "Nhà ông ở đâu?"
Ngân Tranh hỏi Châu Thanh Dã.
Châu Thanh Dã nhíu mày, Triệu Bình hỏi: "Sao thế?"
"Tôi muốn trả lại khối ngọc này cho vợ ông ta." Ngữ khí Ngân Tranh bình tĩnh, Triệu Bình nhận lấy ngọc, nhìn thấy làn khói đen bên trong: "Đây là cái gì?"
"Hồn phách của con ông ta."
Thư kí Lâm không khống chế được run rẩy, hồn phách của đứa trẻ? Cái quỷ gì thế? Là thứ lấy từ trong túi xách của cô ta? Có phải đợi tới khi không có ai sẽ hại cô ta? Chẳng trách ban nãy Thẩm Khinh Vi nói muốn cứu cô ta.
Châu Thanh Dã ngây ra: "Sao..."
Không ai nghe lời ông ta nói, càng không có ai để tâm, Triệu Bình nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ dẫn hai vị đi, tôi cũng có chuyện muốn nói với Tiểu Hoa, cùng nhau đi đi."
Châu Thanh Dã gọi: "Tổng giám đốc Triệu."
"Anh dọn dẹp đồ đi." Triệu Bình quay lại nhìn ông ta: "Bàn giao lại cho các bộ phận."
May mà công ty vừa thành lập chưa có nhiều công việc, hơn nữa gần đây vì chuyện ly hôn, Châu Thanh Dã cũng không tới công ty, cho nên trong tay không có dự án, Triệu Bình nói dứt khoát quyết đoán, hiển nhiên không muốn nói với Châu Thanh Dã thêm bất kì câu dư thừa nào.
Châu Thanh Dã không nản lòng: "Tổng giám đốc Triệu, chị không thể làm vậy được."
"Sao nào?" Triệu Bình cười lạnh: "Tôi sa thải nhân viên, còn cần trưng cầu sự đồng ý của anh à? Châu Thanh Dã, là tôi đang thông báo với anh."
Mặt mày Châu Thanh Dã như người ૮ɦếƭ, không phân cao thấp với thư kí Lâm sau lưng, ông ta nắm chặt tay, còn muốn giải biện cho bản thân, nhưng Triệu Bình đi thẳng qua mặt ông ta, không cho Châu Thanh Dã bất kì một ánh mắt nào.
Ngắn ngủi trong một buổi sáng, thế giới của Châu Thanh Dã biến hóa tới nghiêng trời lở đất, ông ta ngây người tại chỗ. Rời khỏi đây? Rời khỏi đây thì dễ, nhưng còn có thể đi đâu? Trong ngành ngọc cổ, chỉ cần một câu nói của nhà họ Yên, ông ta đừng nghĩ tới việc tìm được một công việc tử tế.
Đột nhiên Châu Thanh Dã nhũn chân, biết có van xin Triệu Bình cũng vô dụng, dứt khoát chuẩn bị về nhà tìm vợ, thư kí Lâm thấy ông ta muốn đi liền kéo lại: "Anh đi đâu?"
"Đừng kéo tôi." Châu Thanh Dã kéo tay cô ta ra: "Cô dọn đồ đi, chuẩn bị đi khỏi đây."
Mặt mày thư kí Lâm làm biểu cảm không thể tin được: "Em?"
"Châu Thanh Dã, anh có còn là người không?"
Châu Thanh Dã không chịu yếu thế phản đòn, trút bỏ toàn bộ những nhục nhã phải chịu trước mặt Triệu Bình và Ngân Tranh lên thư kí Lâm, hai người ở trên tầng xé rách da mặt, Triệu Bình cũng dẫn Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi tới nhà họ Châu.
"Tính ra cũng đã hai năm nay tôi không gặp Tiểu Hoa rồi."
"Tính tình Tiểu Hoa rất tốt, tôi thật không ngờ sẽ bị Châu Thanh Dã ức hiếp tới thế này."
"Châu Thanh Dã cũng thật không biết xấu hổ."
Tuy nói Châu Thanh Dã đáng tuổi làm bố thư kí Lâm có hơi khoa trương, nhưng quả thật ông ta đã có tuổi, ban đầu Tiểu Hoa và Châu Thanh Dã yêu nhau, tình hình rất yên ổn, Triệu Bình buồn bã: "Ai biết được, người này nói thay đổi là thay đổi."
Ngân Tranh không lên tiếng, ngược lại Yên Nhược lẩm nhẩm không ngừng: "Mẹ, hay là để dì Tiểu Hoa đi làm lại đi."
Triệu Bình nói: "Xem cô ấy có muốn hay không đã."
Ngữ khí Yên Nhược chắc chắn: "Con sẽ khuyên dì ấy."
Triệu Bình vỗ tay cô nàng.
Khi mọi người tới nhà họ Châu, Tiểu Hoa ra mở cửa, không khác mấy so với tưởng tượng của Ngân Tranh, là một người phụ nữ rất dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, làm việc có đầu có đuôi, chỉ là khi nhắc tới đứa trẻ liền trở nên im lặng, hiển nhiên là đau lòng không ít.
Ngân Tranh nhìn Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi móc chiếc hộp gấm trong túi ra trong ánh mắt sửng sốt của Tiểu Hoa, cô nói: "Mở ra xem đi."
Tiểu Hoa ngây ra, nhìn về phía Triệu Bình, lại nhìn sang Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi, cuối cùng Yên Nhược nói: "Di Tiểu Hoa, dì xem đi."
Lúc này Tiểu Hoa mới mở ra, chỉ nhìn một cái, bà liền che miệng, nước mắt rơi xuống như mưa, những người khác không biết tại sao bà khóc, nhưng Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi hiểu rõ.
Bên trong có hơi thở của con bà, bà cảm nhận được.
Ngược lại Châu Thanh Dã, tiếp xúc với khối ngọc này lâu như thế, nhưng lại không phát hiện.
Tiểu Hoa cầm lấy chiếc hộp, nỉ non biệt danh của đứa trẻ, khói đen che giấu trong ngọc như có cảm ứng, chầm chậm tạo thành hình dạng một đứa bé, rất nhỏ rất nhỏ, nhưng Tiểu Hoa lại đang khóc hóa cười, mắt bà đỏ ửng, mí mắt sưng lên, Triệu Bình nói: "Tiểu Hoa, có chút chuyện, chị muốn nói riêng với em."
Yên Nhược liền dẫn Thẩn Khinh Vi và Ngân Tranh ra khỏi nhà họ Châu, giải quyết xong chuyện công ty, lại phát giác tên đàn ông cặn bã, tâm trạng Yên Nhược không tệ, cô nàng đi mua hai que kem cho Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh, hỏi: "Buổi chiều hai người có tới Thanh Ô Môn nữa không?"
"Có." Ngân Tranh nhận lấy nhưng không ăn, mà giữ trên tay, quay đầu nhìn Thẩm Khinh Vi, khóe miệng dính lên lớp đem, ánh mắt Ngân Tranh nhàn nhạt dùng khăn lau đi, động tác dịu dàng, Yên Nhược nhìn mà muốn đắng lòng.
Sư tỷ này tìm ở đâu thế? Khiến người ta ngưỡng mộ quá đi!
Que kem Yên Nhược ăn trở nên mất vị ngọt.
Thẩm Khinh Vi ăn xong một que, Ngân Tranh thức thời đưa tới, Yên Nhược: ... Gi*t kẻ độc thân đấy mà!
Cô nàng quay người, quay lưng với hai người đang tàn nhẫn với kẻ độc thân, tự liếm kem một mình.
Nửa tiếng sau, cửa sau lưng mở ra, Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi nhìn thấy Triệu Bình ra ngoài, nói: "Em cứ suy nghĩ cho kĩ lời của chị, phía luật sư thì đừng lo lắng, chị sẽ xử lí giúp em."
"Cảm ơn chị Triệu." Dường như có miếng ngọc đó, sắc mặt Tiểu Hoa tốt lên rất nhiều, trên đường tới đây Yên Nhược nói thật sự không cần quan tâm tới đứa trẻ sao? Không cần siêu độ sao? Ngân Tranh nói siêu độ cũng được, chỉ là đứa trẻ này âm thọ chưa tận, hiện tại siêu độ cũng chẳng qua là tới nơi khác, còn phải chờ tới đúng thời gian mới có thể rời đi, chẳng thà thời gian này để nó ở chung với mẹ, cũng coi như thực hiện tâm nguyện của đứa bé, hơn nữa có ngọc nuôi dưỡng, âm khí của đứa trẻ này sẽ không làm tổn thương Tiểu Hoa.
Lúc này Triệu Bình mới biết tại sao Ngân Tranh cần miếng ngọc này, thì ra là dùng để nuôi đứa bé, bà càng thêm vui vẻ.
"Về thôi, nếu Châu Thanh Dã về..."
"Chị Triệu, em biết phải làm thế nào rồi." Âm thanh của Tiểu Hoa có lực hơi rất nhiều, đôi mắt cũng có tinh thần, tốt hơn nhiều so với dáng vẻ ban nãy, Yên Nhược gọi: "Dì Tiểu Hoa, dì có đi làm không ạ?"
Tiểu Hoa cười với cô nàng: "Dì sẽ suy nghĩ."
Yên Nhược vâng một tiếng, còn muốn nói tiếp, bị Triệu Bình lôi đi, Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi cũng quay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên Tiểu Hoa nói: "Đợi chút, xin hai vị đợi chút."
Ngân Tranh đứng lại, trao đổi ánh mắt với Thẩm Khinh Vi, hai người đứng nguyên tại chỗ, không lâu sau Tiểu Hoa lại chạy từ trong ra, bà đưa cho Ngân Tranh một lá bùa vàng: "Có người nói với tôi, nói con tôi sẽ quay lại, bảo tôi giao thứ này cho người đưa con tôi về, tôi nghĩ, có lẽ là hai vị chăng."
Sắc mặt Thẩm Khinh Vi biến đổi: "Ai nói? Dáng vẻ thế nào?"
"Đã cao tuổi, mặc áo đạo sĩ." Thẩm Khinh Vi gạn hỏi: "Trên mặt có sẹo không?"
Tiểu Hoa gật đầu: "Có."
Bà dùng tay rạch một vệt lên mặt, Thẩm Khinh Vi nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Hoa hình dung, đồng tử co lại, cô nhanh chóng nhìn sang Ngân Tranh, nói: "Là sư phụ."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.