Chuyên mục: Ngôn Tình
Tác giả: Yên Đan (Amber)
Truyện chưa có lượt đánh giá nào.BTV: Novel79
Nguồn: FB: Yên Đan (Amber)
Tình trạng: Đang ra
0 Đề cử
Tiếng S***g vang lên đều đặn trong phòng tập bắn rộng lớn. Người đàn ông đeo tai nghe giảm âm, tay cầm chắc khẩu S***g ngắn, dáng vẻ nghiêm túc liên tục bắn vào tấm bia cách vị trí anh đang đứng vài mét. Mỗi phát đạn bắn ra đều vô cùng chuẩn xác, trúng vào ngay tâm vòng tròn nhỏ nhất của tấm bia.
Vóc dáng cao ráo, đôi chân dài cuốn hút, bờ vai rộng cùng gương mặt hoàn hảo mỗi góc nhìn. Bất cứ cô gái nào vừa trông thấy anh đều dễ dàng sa vào lưới tình ngay từ lần đầu gặp gỡ.
Một lúc sau, âm thanh gõ cửa vang vọng kèm theo giọng nói:
- Cậu chủ, tôi mang trái cây và R*ợ*u đến.
Anh đưa tay hạ tai nghe xuống cổ vì không nghe thấy rõ người bên ngoài nói gì, nhưng anh biết chắc là người hầu mang thức ăn đến. Giọng nói lạnh lùng khiến người khác vừa nghe đã phải e sợ:
- Vào đi.
Từ bên ngoài, một nữ hầu gái tay bê đĩa trái cây và R*ợ*u bước vào. Vừa nhìn thấy cô ta, cơ mặt của anh lập tức nhăn lại, giọng nói càng thêm phần đáng sợ:
- Diệp Lạc Xuyên đâu?
Nghe anh hỏi câu này, người hầu không khỏi run sợ, biểu cảm trên gương mặt anh khó gần đến mức dọa người.
- Dạ... thưa thiếu gia... Lạc Xuyên... đang bận... nên tôi giúp cô ấy...
Dường như anh không đủ kiên nhẫn để nghe nữ hầu giải thích dong dài. La Cung Bách nóng nảy với bất kỳ ai dám làm trái ý của anh.
- Cút ra ngoài.
Nếu không phải là cô, anh tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ người hầu nào khác phục vụ mình. Anh vốn tính khó chiều, một khi Cung Bách đã tức giận thì hậu quả khó lường. Nữ hầu sợ đến mức xém ngất xỉu:
- Dạ... tôi xin phép.
Trước khi nữ hầu kịp rời đi, anh không quên căn dặn với thái độ hậm hực:
- Gọi Diệp Lạc Xuyên vào đây.
Nữ hầu sợ hãi vội đáp:
- Dạ, thưa thiếu gia.
Chỉ vài giây sau cô đã có mặt, Lạc Xuyên bình tĩnh mang trái cây và R*ợ*u vào phòng tập bắn S***g.
- Thiếu gia cho gọi tôi.
Cô bước đến đặt trái cây và R*ợ*u lên bàn. Nghe giọng nói quen thuộc, anh quay mặt nhìn về phía cô, ánh mắt tràn ngập sự tức giận:
- Chẳng phải tôi đã nói đích thân cô phải hầu hạ tôi. Cô muốn trốn việc à?
Cô không cố ý làm trái lời anh, chẳng qua nữ hầu lúc nãy vừa được nhận vào làm nửa tháng nay, cô ta căn bản không biết trời cao đất dày. Chính cô ta đã giành việc với Lạc Xuyên, cố tình muốn mang trái cây vào phòng tập bắn để nhân cơ hội tiếp cận Cung Bách. Vì vậy, cô muốn dạy cho cô ta một bài học nên đã để nữ hầu kia thay cô hầu hạ anh. Xem ra thái độ hung dữ của Cung Bách đã dọa cô ta một phen sợ hãi, bỏ luôn cả ý định quyến rũ chủ nhân để trèo cao.
- Tôi xin lỗi, do tôi bận chút việc nên Hạ An đã giúp tôi, xin thiếu gia bớt giận.
Anh tiến đến gần Lạc Xuyên, bàn tay nam tính nâng cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào mặt anh. Người đàn ông lạnh lùng chẳng chút thương hoa tiếp ngọc mà Ϧóþ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn rồi gằn giọng:
- Cô đừng nghĩ đến chuyện muốn né tránh khỏi tôi, cô sẽ không thể làm được chuyện đó thêm một lần nào nữa đâu.
Ba tháng trước, trong một đêm tối tĩnh mịch, Lạc Xuyên đã mạo hiểm lao ra đứng trước đầu xe anh, cầu xin anh cứu mạng khỏi bọn bắt cóc вυôи иgườι. Ban đầu Cung Bách cứ nghĩ cô chính là người yêu cũ đã phụ bạc anh vào mười năm trước nhưng Lạc Xuyên nhất quyết phũ nhận.
Sau khi được anh cứu khỏi bọn xấu, cô tình nguyện ở lại biệt thự làm người hầu cho anh vì không còn chốn dung thân. Cung Bách thì vẫn một mực nghĩ cô chính là Cố Mãn Đình - mối tình đầu năm mười bảy tuổi của anh nhưng giờ lại vờ như không quen biết.
Nghe anh nói lời trách móc, Lạc Xuyên bình tĩnh đáp:
- Thiếu gia à, anh lại nhầm lẫn rồi, tôi là Diệp Lạc Xuyên, không phải Cố Mãn Đình người yêu cũ của anh.
Người ăn kẻ ở trong nhà, chỉ có duy nhất Lạc Xuyên dám tự tin đứng trước mặt anh mà phản bác lại dù cô chỉ vừa đến đây được vài tháng. Nếu là người khác, dù chỉ dám bật lại Cung Bách một chữ sẽ lập tức phải cút khỏi đây. Nhưng với cô lại khác, đặc quyền này, anh chỉ dành duy nhất mỗi cô.
Cung Bách nở nụ cười nhếch môi, anh kéo tai nghe giảm âm đeo lên tai rồi bất chợt đẩy nhẹ vai cô đứng hướng về phía bia bắn. Anh đứng sau lưng cô, dáng vóc cao lớn khẽ cúi người, hơi thở kề cận của người đàn ông tràn trề sinh lực phả vào gáy cô. Dù sao cũng là sự tiếp xúc thân mật trai gái, cô nam quả nữ ở riêng trong một căn phòng thế này, cô không tránh khỏi ngượng ngùng, cảm giác hai má đang dần nóng bừng cả lên.
Cứ ngỡ anh đang vòng hai tay ôm lấy cô khiến Lạc Xuyên sững người, cô vừa định phản ứng mạnh nhưng rồi nhận ra Cung Bách đang đặt khẩu S***g vào tay cô và điều khiển cô hướng S***g về phía tấm bia.
- Nhìn thẳng.
Nghe anh ra lệnh, dù đang hoang mang nhưng Lạc Xuyên vẫn làm theo, cô bối rối cất lời:
- Thiếu gia, anh...
Không đợi cô nói hết câu, anh chẳng nhân nhượng Ϧóþ còi khẩu S***g trong tay cô. Âm thanh đạn thoát ra từ nòng S***g khiến cô giật thót cả tim vì không đeo tai nghe giảm thanh.
Phát bắn trúng vào ngay tâm bia đạn. Tai cô hơi ù đi vì tiếng S***g khá lớn, lúc này La Cung Bách áp sát môi đến gần tai cô trong khi hai bàn tay vẫn giữ chặt lấy tay Lạc Xuyên, vừa nhìn qua cứ ngỡ họ là một cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết.
- Dù cô là Cố Mãn Đình hay Diệp Lạc Xuyên thì cũng giống như khẩu S***g này thôi, đều phải chịu sự kiểm soát của tôi.
Ủng hộ BTV
Chức năng đang trong quá trình xây dựng.
Đề Cử
Bạn đọc đánh giá!
Tủ truyện
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.